Sau đó, ta mời vị họa sư thủ bút của cung đình đã cáo lão.
Dựa vào lời kể của lão bộc và bức tiểu tượng còn lưu, tốn không biết bao tâm sức, vẽ lại hai bức chân dung mẫu thân chúng.
Nữ t.ử trong tranh dịu dàng, tú lệ, giữa lông mày mang nét từ ái, hầu như không khác mấy so với dáng hình trong ký ức của chúng.
Khi ta mang hai bức họa đã được trang bản cẩn thận đến phòng chúng, cả hai đều sững sờ.
Nguyệt Nghi nhìn chân dung, nước mắt lập tức trào ra, ôm lấy bức tranh rồi bật khóc:
“Hu hu hu… mẫu thân ơi, Nguyệt nhi nhớ người lắm.”
Tịnh Du cũng lặng lẽ lau nước mắt ở bên.
Ta vuốt đỉnh đầu Nguyệt Nghi, giọng dịu dàng:
“Nàng là người đã trao cho các con sinh mệnh, từng là nữ chủ nhân nơi này.”
“Nhớ nàng là lẽ hiển nhiên, có gì phải giấu?”
“Hiếu thuận thật sự, là để bản thân các con sống cho đường hoàng, để linh hồn nàng trên trời cảm thấy an lòng. Chứ không phải chìm trong bi thương, hay bởi thế mà sinh hằn trách, như vậy mới là phụ nàng.”
Tịnh Du nắm chặt tay, ánh mắt d.a.o động giữa ta và tranh.
Hồi lâu mới buông lỏng nắm tay, cúi người hành lễ với ta:
“Đa tạ người.”
Lần này, không do dự, không gượng gạo.
Nguyệt Nghi cũng nhào vào lòng ta, khóc đến không thở nổi.
12
Sáng sớm ngày hôm sau, ta như thường lệ ngồi đợi bọn trẻ đến thỉnh an trong chính đường.
Màn cửa được vén lên, hai đứa trẻ sóng vai bước vào.
Chúng ăn mặc chỉnh tề, thần sắc trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cu-quoc-cong-phu/4843731/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.