Sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm:
“Phản rồi… hai con tiện chủng này dám phản trời rồi!”
Ta lười nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của bà ta.
Ta và Lương Hành trao nhau một ánh mắt, rồi ta hành lễ:
“Lão phu nhân, lễ ta đã dâng, chúng ta không tiện quấy rầy thêm, cáo từ.”
Ngay khi chúng ta vừa xoay người định rời đi.
Lão phu nhân như chợt hoàn hồn, gào khóc:
“Con ơi là con! Con xem con cưới được thứ phu nhân gì đây!”
“Nàng ta là muốn ép c.h.ế.t phủ hầu chúng ta, chia rẽ cốt nhục chúng ta…”
Tiếng khóc của bà ta vang dậy, khiến tất cả khách khứa đều ngoảnh lại nhìn.
Ngay đúng lúc ấy, Thế t.ử Triệu Kiềm của Thừa Ân Hầu phủ vội đưa tay đỡ lấy lão phu nhân đang loạng choạng sắp ngã, rồi trừng mắt giận dữ nhìn về phía chúng ta.
“Các ngươi đúng là khi dễ người quá đáng rồi!”
“Tổ mẫu ta một mảnh từ tâm, các ngươi hà tất phải ép người đến mức này!”
Lời hắn ta nói, rõ ràng muốn mượn chữ hiếu và thân phận đè người, buộc chúng ta vào thế bất nghĩa.
Ta dừng bước, chậm rãi quay lại.
Trên mặt không hề nổi giận, thậm chí còn khẽ cong môi cười.
“Công t.ử nói vậy, trái lại nhắc ta một điều.”
“Nghe nói tháng trước công t.ử ở Thủy Tiên Lâu vung tay năm ngàn lượng, chỉ để đổi lấy một nụ cười của vị tân hoa khôi kia.”
“Đầu năm thì vì nợ nần trong sòng bạc, bị ngân trang kiện lên phủ Kinh Triệu Doãn.”
“Vẫn là công gia nhà ta nhờ cố nhân ra mặt, mới miễn cưỡng ém được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cu-quoc-cong-phu/4843730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.