Tiểu nha đầu cũng sợ đến ngừng khóc, co người lại.
Ta đặt nước hoa quế lên bàn thấp, giọng bình thản:
“Chép sách mệt, uống đã rồi tiếp tục.”
Lương Nguyệt Nghi lén liếc bát màu vàng cam, nuốt nước bọt, không dám động đậy.
Lương Tịnh Du quay người, hằn học nhìn ta:
“Giả nhân giả nghĩa! Không cần ngươi đóng vai tốt ở đây!”
8
Ta nhìn gương mặt hãy còn non nớt của nó mà không tức giận.
“Ta không phải đang làm bộ làm tịch, ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân.”
“Ngươi mới không phải mẫu thân của bọn ta!”
“Về mặt luật pháp, ta là.”
“Chỉ cần ta còn là Quốc công phu nhân của Lương phủ một ngày, ta liền có trách nhiệm quản giáo các ngươi.”
Ta nhìn sang tờ giấy bị vệt mực làm bẩn kia.
“Các con tưởng đối nghịch với ta là đang bảo vệ chính mình sao?”
“Nhưng đâu biết rằng, mỗi lần các con bướng bỉnh, mỗi lần các con chống đối, trong mắt người ngoài, đều là đang lung lay uy vọng của phụ thân các con.”
“Đều là đang đưa d.a.o cho những kẻ muốn nhìn phủ Quốc công chê cười, muốn nắm nhược điểm của phụ thân các con.”
Môi Lương Tịnh Du động đậy.
Muốn phản bác, nhưng lại chẳng tìm được lời nào.
Ta tiếp tục nói:
“Nhốt các con ở đây chép sách, không phải để khiến các con cúi đầu, mà là để các con lắng lại, suy nghĩ cho rõ.”
“Hãy nghĩ xem, với tư cách là con cháu Lương gia, ai mới là người thân cận mà các con có thể dựa vào; nghĩ xem làm thế nào mới không phụ môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-cu-quoc-cong-phu/4843728/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.