Trước đây cả người anh toàn là tử khí trầm trầm như người mất hết hy vọng. Nhưng hiện tại biết mình còn hy vọng, cả người anh liền tràn ngập thần thái sáng láng trông cực kì có tinh thần.
Thấy anh ấy như vậy Tề Thanh vừa cảm thấy vui lại có chút lo lắng. Tất nhiên là lo Cố Mông không làm được, đến lúc đó làm Kim Đa Tiền càng thêm tuyệt vọng mất.
Chờ khi Kim Đa Tiền đi ra ngoài lấy giấy bút, Tề Thanh sầu não hỏi Cố Mông: “Em có làm được thật không đấy? Nếu bây giờ em mạnh miệng mà không làm được, đến lúc đó Đa Tiền sẽ càng thất vọng nhiều hơn.”
“……Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, nhất định em sẽ làm được.” Cố Mông nói với giọng điệu lơ đễnh, tựa như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Thấy em gái như vậy, Tề Thanh càng sầu não hơn.
Cố Mông lại nhìn anh như suy tư gì đó, nói: “Trên mặt anh vẫn còn tử khí vờn quanh, có lẽ anh chưa thoát được kiếp nạn đó đâu.”
Chỉ là so với ngày ấy, hôm nay tử khí trên mặt anh ấy nhạt đi nhiều, nhưng vẫn cứ quanh quẩn bên người. Điều này chứng minh anh ấy chưa thoát nạn, thậm chí còn có thể mất mạng.
“…… Bây giờ anh càng ngày càng không hiểu em đang nói gì rồi đấy.” Tề Thanh nhịn không được đỡ trán, cái gì mà tử khí với chẳng kiếp nạn, nghe y hệt lời nói của mấy tay thần côn.
“Hỏi thật, em có chắc sẽ cứu được mạng của Đa Tiền không?” Tề Thanh lo lắng sốt ruột.
Cố Mông trực tiếp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865808/chuong-44-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.