Trong Rừng ăn thịt người đen thăm thẳm, theo lý mà nói, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy các hình bóng mờ nhạt.
Nhưng nơi này lại khác, đó là bóng đêm chân chính, duỗi tay không thấy năm ngón tay, bất kể loại ánh sáng nào cũng không chiếu lọt, bao gồm cả đèn pin mà đám người Cố Mông mang theo cũng không chiếu sáng nổi, thật giống như nơi này nuốt cả ánh sáng vậy.
Đèn lồng trong tay rõ ràng rất yếu ớt, nhưng lại chiếu sáng bón phía rất rõ ràng.
Mà đèn lồng được chế tác tinh mỹ tuyệt luân nhưng chỉ cần nghĩ đến bên trong nó là mỡ người thì dù đèn lồng có đẹp đến mấy cũng không khiến người ta hứng thú nổi, thậm chí làm người ta có chút chán ghét.
“Cái đèn lồng đúng là rất đẹp.” Cố Mông nhìn trái phải cái đèn lồng một lượt, nhịn không được khen một câu.
Diêm La nói “Nhìn vẻ ngoài của nó, ở thời cổ giống chỉ trong hoàng cung mới dùng, cho nên cũng được gọi là đèn cung đình.”
Đèn cung đình hoa mỹ tinh xảo, bên trên vẽ các hình vẽ đẹp đẽ trông đã thấy phú quý, xa hoa.
Thôn Lê gia lại có thể làm ra loại đèn lồng như vậy không thể không khiến người ta nghi ngờ.
“…… Lê Ngọc nói qua, tổ tông của bọn họ chuyên làm đèn lồng, người của thôn Lê gia trước kia có thể chính là chuyên làm đèn lồng cho hoàng cung.” Diêm La suy đoán nói.
Cố Mông đối với chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, lộ ra không quan tâm, nàng nói “Thứ dầu thắp này…… Thật đáng tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-con-ngan-toi/865764/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.