Thiên Di dần mở mắt, đầu óc mơ hồ, cảm giác tê rần từ cổ tay và mắt cá chân khiến cô nhận ra mình đang bị trói chặt. Căn phòng gỗ nhỏ bé, ánh sáng mờ mờ từ một chiếc đèn treo tường cũ kỹ hắt xuống, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo và u ám.
Cô khẽ cử động, nhưng dây trói quá chặt khiến tay chân cô đau nhói. Trước mặt cô, Lâm Thiên Vũ đang đứng đó, đôi mắt nhìn cô đầy phức tạp. Anh ta không còn vẻ dịu dàng thường thấy, mà thay vào đó là một sự căng thẳng xen lẫn mâu thuẫn.
"Anh làm cái gì vậy?" Thiên Di cất giọng khàn đặc, vừa tức giận vừa sợ hãi.
Lâm Thiên Vũ không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện cô. Anh ta nhìn cô chăm chú, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó từ ánh mắt của cô. Một lúc lâu sau, anh ta khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Anh không còn lựa chọn nào khác, Thiên Di. Anh không muốn mất em."
Cô trợn mắt nhìn anh, không tin vào những gì mình nghe thấy. "Anh phát điên rồi sao? Sao lại bắt tôi? Chết tiệt cái tên này..."
Lâm Thiên Vũ hơi cúi đầu, như thể đang xấu hổ với hành động của mình, nhưng ánh mắt anh ta lại ánh lên sự cứng rắn khi ngẫng lên nhìn cô. "Anh làm thế này là vì anh yêu em. Nếu em còn ở lại đó chắc chắn chúng ta đều không thể sống yên. "
Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Đây không phải là Lâm Thiên Vũ ôn nhu hòa nhã mà cô biết nữa.
"Anh thả tôi ra ngay lập tức, Lâm Thiên Vũ!" Thiên Di gằn giọng, ánh mắt tràn ngập sự cương quyết. "Nếu anh còn chút tự trọng, đừng làm chuyện điên rồ này nữa."
Nhưng Lâm Thiên Vũ chỉ lắc đầu, đôi mắt anh ta ánh lên sự quyết liệt: "Không, anh không thể. Cảnh sát đã biết chuyện đó rồi, em không thể ở lại đây nữa. "
Thiên Di nhíu mày, cảm giác bất an dâng tràn. Cô cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự lo lắng:
"Chuyện đó? Anh đang nói đến chuyện gì?"
Lâm Thiên Vũ cúi đầu, như thế đang cân nhắc điều gì, nhưng rồi anh ngãng lên nhìn cô, giọng nói nghiêm trọng:
"Chuyện em dùng độc để giết cậu ruột của mình. Tin tức này đã đến tai cảnh sát. Hiện giờ họ đang điều tra em."
Thiên Di trợn mắt, sững sờ đến nỗi không thể thốt nên lời. Cả người cô như bị đông cứng lại, mọi giác quan dường như ngừng hoạt động.
Nhưng biểu cảm nghiêm túc của anh ta khiến cô nhận ra đây không phải là một trò đùa.
Trong đầu cô, mọi thứ như rối tung lên. Khi còn ở ngoài kia, cô đã đọc qua câu chuyện này dù có thể không kỹ càng nhưng không hề có chi tiết nào liên quan đến việc Phạm Thiên Di đầu độc cậu ruột. Làm sao lại có tình tiết này? Chuyện gì đang xảy ra?
Thiên Di cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng cô run run:
"Đây không phải là sự thật. Anh bị ai đó lừa rồi. Tôi không làm chuyện đó. Không bao giờ!"
Lâm Thiên Vũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt dường như pha lẫn giữa sự nghi ngờ và niềm tin.
"Thiên Di...có phải em không muốn rời xa Vương Kỳ Nam nên mới nói vậy không ? Là em năm ngoái làm việc bán mạng để phầu thuật cho bà ngoại cuối cùng bị cậu ruột lấy hết, em tức giận nói muốn giết ông ta, là anh giúp em mà. Anh giúp em lấy trộm xyanua còn giúp em làm giả giấy tờ rằng ông ấy bị sốc thuốc chết, em quên hết rồi sao ? "
Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Thiên Di, ánh mắt lấp lánh một sự pha trộn kỳ lạ giữa hoài nghi và đau lòng.
"Thiên Di... Có phải em không chịu rời xa Vương Kỳ Nam nên mới nói những lời đó? Em quên rồi sao? Năm ngoái, vì làm việc quần quật kiếm tiền phầu thuật cho bà ngoại, cuối cùng lại bị cậu ruột chiếm sạch số tiền ấy, em đã tức giận đến mức thề sẽ giết ông ta. Chính anh, Thiên Di, anh là người đã giúp em."
Anh tiến gần hơn, giọng nói trầm thấp, gần như ghim chặt vào tâm trí cô:
"Anh đã giúp em lấy trộm xyanua, giúp em làm giả báo cáo rằng ông ta chết vì sốc thuốc. Tất cả là vì em. Vậy mà bây giờ, em lại nói rằng em không nhớ gì cả sao?"
Thiên Di sững người, toàn thân cứng đờ như bị một luồng gió lạnh cắt ngang. Những lời nói của Lâm Thiên Vũ như những nhát dao đâm thẳng vào tâm trí cô, nhưng trái tim lại kêu gào phản kháng. "Không! Anh đang nói gì vậy?" Cô lắc đầu, giọng nói đầy kinh hoàng và tuyệt vọng. "Tôi không làm..."
Lâm Thiên Vũ thấy vẻ hoang mang và sợ hãi trong ánh mắt của Thiên Di, anh ta khẽ thở dài, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng hơn, như muốn trấn an cô.
"Thiên Di, anh biết em đang sợ hãi... Nhưng em không cần phải lo lắng, nhất là chuyện của bà ngoại em." Anh ngừng lại một chút, ánh mắt dịu đi như muốn xoa dịu cô. "Bà ngoại em... anh đã sắp xếp rồi. Khi chúng ta rời đi, bà cũng sẽ đi cùng. Anh sẽ không để em phải xa rời người thân duy nhất còn lại trong đời."
Thiên Di đau đớn nhắm mắt lại, cả người run rẩy khi phải đối diện với sự thật. Những mảnh ký ức mơ hồ trong đầu bắt đầu hiện lên rõ ràng hơn, như từng mũi dao nhọn hoắt đâm vào tim cô. Cô không thể phủ nhận nữa, cô đã xuyên vào một nhân vật đã thực sự phạm phải tội ác kinh hoàng, một tội lỗi mà chính cô, trong cuộc sống trước đây, chưa từng nghĩ mình sẽ dính líu đền.
Cô mở mắt, ánh nhìn hướng về phía Lâm Thiên Vũ, người vẫn đang chăm chú quan sát cô. Anh ta trông như một kẻ điên cuồng trong tình yêu, vừa dịu dàng nhưng lại mang sự u tối đáng sợ.
"Nếu tôi thật sự đã sai, vậy cứ để tôi tự mình gánh chịu tất cả sự trừng phạt. Anh hãy thả tôi ra đi," cô khẩn thiết, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết. Trong lòng cô tràn ngập một mong muốn mãnh liệt được quay về, được đối mặt với Vương Kỳ Nam.
Cô muốn nói rõ với anh rằng cô chưa từng phản bội anh, rằng tất cả những gì đang xảy ra không phải là lựa chọn của cô. Quan trọng hơn, cô muốn thú nhận một sự thật mà cô đã giấu kín, cô không thuộc về thế giới này, không phải là người mà anh từng biết. Nhưng liệu anh có thể tin, hay tất cả chỉ khiến mọi thứ thêm rối ren?
Ánh mắt Thiên Di hiện lên vẻ đau đớn lẫn bất lực, nhưng đâu đó vẫn le lói hy vọng. Cô không biết kết cục sẽ ra sao, nhưng cô không muốn tiếp tục sống trong dối trá và ám ảnh. Cô phải làm rõ mọi chuyện, dù cái giá phải trả có lớn đến thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]