🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vương Kỳ Nam nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác ngờ vực vẫn không tan biến, dù tin nhắn không có gì mờ ám nhưng cảm giác bất an cứ lởn vởn không chịu rời đi.

Đầu óc anh rối bời, nhưng chưa kịp làm gì thì tiếng nước trong phòng tắm dừng lại. Anh vội vàng đặt chiếc điện thoại lại chỗ cũ, cố giữ vẻ bình tĩnh.

Thiên Di ngồi xuống cạnh anh, mái tóc ướt sũng được cô quấn hờ trong chiếc khăn bông mềm mại. Cô vừa lau tóc vừa khẽ thở dài, không nhận ra ánh mắt thoáng căng thẳng và đầy trầm tư của Vương Kỳ Nam đang dừng lại trên người mình.

"Ông xã, hôm nay ở xưởng bận rộn kinh khủng. Em làm nhiều đến mức vai gáy ê ẩm hết cả." Cô than nhẹ, tay tự xoa bóp hai vai như để giải tỏa cơn mỏi.

Vương Kỳ Nam thoáng giật mình như bị kéo khỏi mạch suy nghĩ. Anh thu lại ánh mắt, nở một nụ cười dịu dàng.

"Để anh giúp em."

Không đợi Thiên Di từ chối, anh đã ngồi lại gần hơn, đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của cô và nhẹ nhàng xoa bóp.

"Căng thẳng cả ngày thế này không tốt đâu. Sao em không nghỉ ngơi một chút rồi hằng làm tiếp? Đừng gắng quá

Sức."

Thiên Di mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào vai anh, đôi mắt khép hờ tận hưởng. "Cũng không phải cố đâu. Chỉ là em muốn hoàn thành sớm để có thêm thời gian bên anh.

Vương Kỳ Nam khựng lại đôi chút khi nghe lời cô. Ánh mắt anh thoáng u tối, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ dịu dàng.

"Anh biết. Cuối tuần này anh sẽ đưa em đi đâu đó thư giãn. Em muốn đi đâu, cứ nói anh nghe."



Thiên Di bật cười, ánh mắt rạng rỡ. "Thật sao? Để em xem xem có nơi nào đó tuyệt không ?"

Thiên Di hào hứng mở điện thoại, ánh mắt lấp lánh khi tìm kiếm điểm đến cho chuyến đi. Nhưng vừa mở màn hình lên, cô chợt khựng lại. Tin nhắn từ Lâm Thiên Vũ năm ngay trên cùng, như thể đang cố tình chờ cô chú ý đến.

Nụ cười trên môi Thiên Di thoáng nhạt đi, cô xụ mặt quay sang Vương Kỳ Nam

"Sợ là đi không được rồi, bác sĩ Lâm vừa nhắn tin cho em nói là muốn bàn về chuyện sức khỏe của bà ngoại, em xin lỗi ông xã. "

Vương Kỳ Nam thoáng sững lại, ánh mắt chớp nhẹ rồi lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Anh nở nụ cười mỉm, nhưng không che giấu được tia lạnh lẽo thoáng qua trong ánh mắt.

"Không sao, chuyện của bà ngoại quan trọng hơn. Anh sẽ sắp xếp dịp khác." Giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng

Thiên Di có chút áy náy khi nghe thấy.

"Em thật sự không cố ý đâu, lần sau em nhất định bù lại cho anh, được không?" Thiên Di nghiêng người, tay chạm nhẹ lên cánh tay anh như để xoa dịu.

Vương Kỳ Nam gật đầu, nụ cười trên môi anh vẫn vẹn nguyên. "Anh hiểu mà. Em cứ lo chuyện của bà đi, đi chơi thì dịp nào cũng được."

Thiên Di thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh thật sự thông cảm. Cô dựa vào vai anh, ánh mắt nhìn xa xăm. "Ông xã à, anh đúng là người tốt nhất mà em từng gặp."

Câu nói ấy khiến Vương Kỳ Nam khẽ nhắm mắt lại, như để che giấu cảm xúc. "Chỉ cần em nghĩ vậy là đủ rồi."

Tối hôm đó, khi Thiên Di đã chìm vào giấc ngủ, Vương Kỳ Nam bước ra ban công, cầm trên tay điếu thuốc nhưng không châm lửa. Anh nhìn màn đêm tĩnh mịch, trong lòng ngồn ngang.



Ánh mắt anh tối lại khi nhớ tới tin nhắn của Lâm Thiên Vũ. "Muốn bàn chuyện sức khỏe của bà ngoại sao?" Anh khẽ cười lạnh, giọng nói thấp đến mức như tự thì thầm. "Hay là còn chuyện gì khác nữa?"

Anh nhấc điện thoại lên, bấm số của một người. "Giúp tôi điều tra một số chuyện... ở bệnh viện Nhân Ái ngày mai..."

Cúp máy, anh dựa người vào lan can, ánh mắt như sâu thằm hơn giữa màn đêm. Trong lòng anh, sự tin tưởng và nghi ngờ đang không ngừng giắng xé. Nhưng có một điều anh biết rõ: Anh sẽ không để ai, kể cả Lâm Thiên Vũ, phá vỡ mổi quan hệ này. Anh cũng tin Thiên Di không phải loại người đó, có thể là bọn họ từng có tình cảm nhưng cũng là chuyện của quá khứ, Lâm Thiên Vũ đã kết hôn, Thiên Di lý nào lại yêu một người như vậy.

Lâm Thiên Vũ vừa gửi xong tin nhắn, trong lòng không khỏi lo lắng. Anh vốn muốn nói rõ ràng hơn, nhưng lại e ngại chuyện tai vách mạch rừng, nên chỉ có thể mượn cớ sức khỏe của bà ngoại để tìm cơ hội gặp mặt cô. Cảm giác bất an cứ dâng lên trong lòng anh, mặc dù anh biết đó là cách duy nhất để tiếp cận Thiên Di mà không bị nghi ngờ

Cánh cửa phòng làm việc bỗng mở ra, một người phụ nữ bước vào, trên tay là cốc sữa ấm.

"Con đã ngủ rồi, anh... vẫn còn công việc à?" Cô nhìn Lâm Thiên Vũ với ánh mắt dịu dàng, Giọng nói thoáng chút lo lắng.

Lâm Thiên Vũ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chốc xao động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh mỉm cười, nhận cốc sữa từ tay cô và đặt lên bàn.

"Anh chỉ đang làm chút việc vặt, không lâu đâu. Em cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng để khuya quá." Anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm ấm.

Cô đứng yên, nhìn anh một lúc rồi khẽ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế gần đó. "Anh cứ làm việc cả đêm như vậy, em lo lắm. Không biết khi nào anh mới chịu dành thời gian cho mình."

Lâm Thiên Vũ cúi xuống, im lặng một chút rồi trả lời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. "Anh biết, nhưng công việc của anh không thể bỏ dở được. Đợi khi xong việc, anh sẽ dành thời gian cho em."

Cô mỉm cười, dù biết anh bận, nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong từng lời nói của anh. "Được rồi, nhưng đừng làm việc quá sức, em sẽ đợi anh."

Người phụ nữ này đã cùng Lâm Thiên Vũ kết hôn suốt bốn năm. Cô dịu dàng, hiền thục, luôn biết cách quan tâm và chăm sóc anh. Nhưng dù vậy, trong lòng anh, những cảm xúc dành cho cô ấy vẫn không thể nào so sánh được với những gì anh cảm nhận ở Phạm Thiên Di, một cô gái luôn bướng bỉnh và kiên cường, một người mà anh không thể lý giải tại sao lại có thể ảnh hưởng sâu sắc đến trái tim anh đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.