Sau khi công việc ở đổi Vọng Cảnh được bàn giao cho đội cứu hộ cùng các đoàn đội khác tiếp tục khắc phục hậu quả, Thiên Di biết rằng bản thân không thể ở lại đây lâu thêm nữa. Những vết thương tuy đã được băng bó nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau âm ỉ mỗi khi cử động. Dẫu vậy, lòng cô vẫn dậy lên cảm giác buồn bã khi rời khỏi nơi đã ghi dấu một hành trình đầy thử thách.
Vương Kỳ Nam đứng bên cạnh cô, ánh mắt không rời dù chỉ một giây. Anh lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của
Thiên Di, tự nhủ rằng từ nay anh không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào nữa. Trước khi lên xe, anh quay sang cô, giọng trầm ấm pha chút nghiêm nghị, nhưng đầy sự quan tâm: "Chúng ta về thôi, em cần nghỉ ngơi."
Thiên Di khẽ gật đầu, không từ chối sự chăm sóc của anh. Lần này, cô không quay về cùng nhân viên của mình,
Vương Kỳ Nam đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ để sẵn sàng mang cô về rổi.
Trong suốt quãng đường trở về, Kỳ Nam không nói nhiều, chỉ chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Anh sợ chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ lại rơi vào nguy hiểm như lần trước. Cảm giác mất mát và sợ hãi khi không thể tìm thấy cô giữa đống đồ nát vẫn còn nguyên vẹn trong lòng anh, như một vết sẹo chưa kịp lành.
"Anh lo lắng quá rồi đấy," Thiên Di cười nhẹ, nhận ra sự căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3720660/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.