Nhạc Nhiên Kỳ giật mình, quay sang nhìn Hắc Nhược Vương với ánh mắt nghiêm trọng. Hắc Nhược Vương thì ngược lại, không những không giải tỏa khúc mắt của cô, mà ngược lại còn bày ra vẻ mặt vô cùng thoải mái.
“Cho cô ba giây, nếu không chịu nói, thiết bị giật điện sẽ lập tức bị kích hoạt.”
“Không quen.” - Cô Tịch đáp ngay mà không cần suy nghĩ, giọng điệu lạnh lùng thể hiện rõ sự khinh bỉ đối với người trước mặt.
Hắc Nhược Vương liếc mắt nhìn bảng kết quả điện tử đang chạy bên cạnh. Nhịp tim của Cô Tịch thậm chí còn không có chút gì là bất thường.
Nhạc Nhiên Kỳ tất nhiên không thể để yên. Cô đẩy Hắc Nhược Vương ra, giận dỗi đứng dậy: “Anh, hỏi cô ta câu đó là có ý gì? Không lẽ anh nghĩ tôi có mối liên hệ gì với tên tù nhân bẩn thỉu này à?”
Hắc Nhược Vương vội đứng dậy, nắm lấy tay cô, còn cô thì quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn diễn ra nét thiếu nữ giận dỗi khi yêu.
“Không có, tôi chỉ đùa chút thôi. Nếu biết em sẽ giận, tôi đã không làm rồi.”
Nhạc Nhiên Kỳ khẽ cười khinh. Mới đó mà đã “tôi-em” với cô. Hắn nghĩ hắn là ai, có thể đạt đến trình độ giao tiếp như cô và Đàm Tử Kỳ chắc?
Nhạc Nhiên Kỳ tất nhiên không hề hài lòng, nhưng cũng không thể giở trò tiểu thư ngu ngốc mà để anh ta cảm thấy chán mình được. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, lại tiếp tục phải chứng kiến chuyện này.
“Nói đi Cô Tịch, Đàm Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943418/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.