Sáng hôm sau, Hắc Nhược Vương ngồi ở khoang thương gia, trong nhà hàng chỉ dành riêng cho mình. Thời điểm này, tất cả các quan khách cũng sẽ được phục vụ buổi sáng. Mặc nhiên họ chỉ có thể chọn ăn sáng tại phòng hoặc khoang hạng nhất.
Có thể nói, Hắc Nhược Vương với dòng máu thực sự không đủ chắc chắn để được công nhận là hoàng tộc, vẫn luôn mặc định mình là con cháu hoàng gia, tự phân tầng mình với tất cả những vị khách quý ở đây.
Đây không được xem là phẩm chất hoàng tộc. Đây giống như một kẻ điên mơ mộng sống giữa thời hiện đại hơn.
Hắc Nhược Vương hướng mắt nhìn ra cửa sổ, tay cầm ly rượu đã vơi, khẽ lắc lắc như một thú vui tiêu khiển.
“Đêm qua không có động tĩnh gì à?”
Trầm Thanh Lân cúi đầu: “Đúng vậy, thiếu gia. Thuộc hạ của tôi nói, cô ta sau khi trở về phòng liền ở yên đến sáng. Chỗ chúng ta nhốt con tin cũng không có gì khả nghi.”
Hắc Nhược Vương nhếch mép: “Cậu nghĩ cô ta thế nào?”
Trầm Thanh Lân không dám đoán già đoán non, chỉ có thể đánh giá dựa trên cái nhìn tổng quan: “Tôi cũng không chắc. Nhưng trông điệu bộ của cô ta cũng chẳng khác gì những người phụ nữ đến bên thiếu gia vì tiền. Có lẽ chúng ta… đã quá đề phòng rồi.”
“Thật vậy sao…”
“Cũng không thể không nói. Đàm Long bang chỉ có hai nữ sát thủ. Một người đã về hưu, người kia đang bị chúng ta bắt giữ. Với cái bản tính coi trong danh dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943417/chuong-21.html