Sáng hôm sau, Hắc Nhược Vương ngồi ở khoang thương gia, trong nhà hàng chỉ dành riêng cho mình. Thời điểm này, tất cả các quan khách cũng sẽ được phục vụ buổi sáng. Mặc nhiên họ chỉ có thể chọn ăn sáng tại phòng hoặc khoang hạng nhất.
Có thể nói, Hắc Nhược Vương với dòng máu thực sự không đủ chắc chắn để được công nhận là hoàng tộc, vẫn luôn mặc định mình là con cháu hoàng gia, tự phân tầng mình với tất cả những vị khách quý ở đây.
Đây không được xem là phẩm chất hoàng tộc. Đây giống như một kẻ điên mơ mộng sống giữa thời hiện đại hơn.
Hắc Nhược Vương hướng mắt nhìn ra cửa sổ, tay cầm ly rượu đã vơi, khẽ lắc lắc như một thú vui tiêu khiển.
“Đêm qua không có động tĩnh gì à?”
Trầm Thanh Lân cúi đầu: “Đúng vậy, thiếu gia. Thuộc hạ của tôi nói, cô ta sau khi trở về phòng liền ở yên đến sáng. Chỗ chúng ta nhốt con tin cũng không có gì khả nghi.”
Hắc Nhược Vương nhếch mép: “Cậu nghĩ cô ta thế nào?”
Trầm Thanh Lân không dám đoán già đoán non, chỉ có thể đánh giá dựa trên cái nhìn tổng quan: “Tôi cũng không chắc. Nhưng trông điệu bộ của cô ta cũng chẳng khác gì những người phụ nữ đến bên thiếu gia vì tiền. Có lẽ chúng ta… đã quá đề phòng rồi.”
“Thật vậy sao…”
“Cũng không thể không nói. Đàm Long bang chỉ có hai nữ sát thủ. Một người đã về hưu, người kia đang bị chúng ta bắt giữ. Với cái bản tính coi trong danh dự của bọn người Đàm Long bang, cũng không thể lại đi đến chỗ thế giới ngầm để thuê một sát thủ đến tấn công chúng ta được. Nếu có thì chỉ còn một khả năng…”
Hắc Nhược Vương đã hiểu ý đối phương, nhưng liền lên tiếng phản bác: “Không có đâu. Cô ta là phụ nữ thật đấy.”
“Vậy…”
“Hắc thiếu gia, tôi đến rồi đây!”
Trầm Thanh Lân nói chưa dứt câu, Nhạc Nhiên Kỳ đã được mở cửa mời vào. Cô nhìn Hắc Nhược Vương, ánh mắt trong trẻo, nụ cười thoải mái. Sáng hôm nay, cô thậm chí chỉ tô đúng son môi đã đi gặp hắn rồi. So với người phụ nữ trang điểm thật đậm để tăng thêm độ sắc sảo, đây đúng là một vẻ đẹp khiến Hắc Nhược Vương không thể phủ nhận là rất tự nhiên, mới lạ.
Nhạc Nhiên Kỳ biết rõ, các vị khách khác khi tham dự đại tiệc du thuyền đều được sắp xếp ăn uống ở khoang hạng nhất, nên Hắc Nhược Vương chủ động mời cô đến đây ăn sáng, tất nhiên không phải là chuyện bình thường.
Có lẽ chỉ với đêm hôm qua cũng chưa khiến anh ta gỡ bỏ đề phòng với cô được.
Hắc Nhược Vương chủ động đến hôn vào mu bàn tay của Nhạc Nhiên Kỳ, kéo ghế sẵn để mời cô ngồi xuống, sau đó mới an tọa ở vị trí của mình. Anh ta đan hai tay vào nhau, đặt cằm lên, nở nụ cười nham hiểm:
“Tối qua Nhạc tiểu thư ngủ có ngon không? Hi vọng trải nghiệm trên du thuyền sẽ khiến em thấy thoải mái.”
Nhạc Nhiên Kỳ vừa cười vừa vén tóc: “Thật ra tôi hơi sợ khi phải đi trên biển, vì tôi không biết bơi, lại gặp chứng say sóng. Nhưng mà đêm qua có thể ở cạnh anh một chút, xem như cũng giúp tôi có được một giấc ngủ ngon.”
Hắc Nhược Vương liếc mắt nhìn sang Trầm Thanh Lân, đối phương liền hiểu ý: “Đúng là sáng nay Nhạc tiểu thư có xin thuốc đau đầu. Tôi đã cho người chuẩn bị loại thuốc tốt nhất và mang đến.”
Hắc Nhược Vương không hiểu lại muốn giở trò gì, đột nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nâng niu: “Xin lỗi vì không biết điều này sớm hơn. Nếu biết em không khỏe, chính tay tôi đã mang thuốc đến rồi.”
Nhạc Nhiên Kỳ mỉm cười cảm kích, trong lòng thật sự cũng cảm kích tột độ. Nhờ anh ta không mang thuốc đến cho cô, cô mới có thể thành công “trao đổi công việc” với Lã Vi Vi được chứ.
Hai người diễn trò yêu đương nồng thắm cho nhau xem xong, cuối cùng cũng chịu ăn sáng như những người bình thường. Trong lúc dùng bữa, Nhạc Nhiên Kỳ đã chủ động xin phép được đi tham quan du thuyền, Hắc Nhược Vương cũng không thể không đồng ý. Cả hai hẹn nhau sau khi nghỉ trưa sẽ cùng đi dạo xung quanh.
Tầm năm giờ chiều, Hắc Nhược Vương đã đưa cô đi dạo gần hết du thuyền. Nhạc Nhiên Kỳ đứng trên boong tàu ngắm nhìn biển cả ngoài xa, gió biển thổi khiến mái tóc của cô càng trở nên bồng bềnh. Nắng chiều rọi vào đôi đồng tử long lanh khiến nó càng trở nên xinh đẹp đến nao lòng. Hắc Nhược Vương ngắm nhìn cô đến mức trong giây lát đã quên đi sự đề phòng cần thiết.
Nhạc Nhiên Kỳ thở mạnh một hơi, giọng buồn đi hẳn:
“Thiếu gia, những căn phòng bình thường chúng ta đều đã xem qua hết rồi. Thật ra còn một nơi, tôi thật sự rất muốn đi thử…”
“Nói đi, dù là nơi nào, tôi cũng có thể đưa em đi.”
Nhạc Nhiên Kỳ chỉ tay lên phía trên cao: “Chính là đài quan sát. Nếu đứng từ nơi đó để quan sát hải trình của cả du thuyền, nhất định sẽ rất thú vị.”
Đáy mắt Hắc Nhược Vương có mấy phần u ám: “Đài quan sát là khu vực làm việc của thủy thủ, nối liền với buồng lái. Em không nên làm phiền họ làm việc thì hơn.”
Nhạc Nhiên Kỳ nghe xong, lập tức xị mặt xuống: “Vậy… vậy sao… Thật ra khi tôi còn nhỏ, cha tôi là một thủy thủ làm việc ở buồng lái. Có một lần tôi được ông ấy đưa lên ngắm đài quan sát. Tôi không nhớ rõ cảm giác lúc đó, tôi chỉ nhớ mình đã rất vui. Nhưng không lâu sau đó, thuyền của cha tôi gặp bão lớn, ông ấy cũng không về nữa, cho nên lâu như vậy rồi, tôi cũng chưa biết cảm giác được đứng ở đài quan sát ngắm nhìn biển cả là như thế nào…”
Lúc này, những người ở tàu ngầm cũng không thể không vỗ tay thán phục khả năng bịa chuyện đỉnh cao của Nhạc Nhiên Kỳ. Đúng là không dễ gì có thể trở thành kẻ lừa đảo chuyên nghiệp của sàn thương mại đen nhỉ.
Hắc Nhược Vương hoàn toàn bất lực. Anh ta có thể gạt ra những người phụ nữ suốt ngày đeo bám mình, nhưng kì lạ là không thể chịu nổi bộ dạng đáng thương của Nhạc Nhiên Kỳ.
“Thôi được rồi. Tôi đưa em đi.”
Hắc Nhược Vương vừa nói dứt câu, Trầm Thanh Lân đã để lộ gương mặt khó chịu sau khi nghe ai đó báo cáo trong bộ đàm.
“Thiếu gia, Lã tiểu thư đang làm loạn ở phòng, nói nhất định phải gặp được ngài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]