Đúng bảy giờ tối. Nhạc Nhiên Kỳ đứng trên boong tàu, người tựa vào lan can sát biển. Bây giờ cô đã hoàn toàn bị đám người Hắc Nhược Vương bao vây, tình thế nghẹt thở đến mức dường như chỉ cần một sai lầm nhỏ, cô cũng có thể phải bán mạng cho tử thần.
Hắc Nhược Vương mặt lạnh như quỷ sai: “Nhạc Nhiên Kỳ, cô hết đường thoát rồi!”
Nhạc Nhiên Kỳ nhếch mép, không bận tâm lắm với lời đe dọa của đối phương. Cô đeo thiết bị ghi âm vào tai, bật chế độ đối thoại hai chiều. Bên kia vang lên giọng của Đông Diệt, vừa đủ để cô nghe thấy.
“Chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào.”
“Được. Làm đi.”
Đùng.
Câu lệnh của Nhạc Nhiên Kỳ vừa dứt, ở khoang hai của du thuyền liền truyền đến một vụ nổ chói tay. Đám người Hắc bang bị làm phân tâm hết mấy giây, sau đó Hắc Nhược Vương liền nhận ra có điều không ổn.
“Nhạc Nhiên Kỳ, cô còn dám cài bom ở chỗ nhốt con tin?”
Nhạc Nhiên Kỳ bước một chân lên lan can, tấm vé thông hành sớm đã được cô cho vào túi chống nước, đeo lên cổ. Nhạc Nhiên Kỳ cầm tấm vé lên, khẽ hôn lên nó để khiêu khích đối phương.
Cô nở nụ cười của một kẻ chiến thắng: “Hắc thiếu gia, anh thua rồi. Tôi không gài bom để diệt khẩu con tin, mà là đồng bọn của tôi đến cứu người đấy!”
Hắc Nhược Vương giật súng của Trầm Thanh Lân: “Nhạc Nhiên Kỳ! Tôi ra lệnh cho cô mau bước xuống đây. Cô có biết bây giờ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943414/chuong-23.html