Tối hôm đó cực kỳ tồi tệ.
Lư Mễ về đến nhà, vừa cởi giày vừa mắng: “Cái quần què gì đâu!” Cô không thích người đàn ông như con ruồi kia, cũng không thích đụng mặt Trương Kình.
Cô vứt áo khoác phao qua một bên, nằm ườn lên sofa.
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn bác Hai gửi cho mình: [Mai có đi chợ sáng sắm đồ Tết không?]
[Phải sắm chứ ạ. Sao bác vẫn chưa ngủ thế? Không sợ thức khuya đổ bệnh hả? Không phải đã bảo phải ngủ trước mười giờ rồi sao?]
[Bác ngủ ngay đây, mai gặp nhé!]
Lư Mễ vệ sinh cá nhân xong thì lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cô bật máy xông tinh dầu lên, nhớ tới chuyện Đồ Minh nói sau này sẽ không còn nữa, cô lại tắt máy đi. Không còn thì thôi, tôi không tự mua được chắc? Cô thật sự không ngủ được, nhìn điện thoại mà phát cáu, hơn nửa ngày rồi, Đồ Minh chẳng có động tĩnh gì cả. Lư Mễ không biết mình đang ganh đua với Đồ Minh hay đang hơn thua với bản thân nữa. Cả đêm ấy cô gần như không ngủ, trằn trọc mãi, trong lòng rối loạn, cô cũng không nói được tại sao lại rối rắm.
Hôm sau thức dậy, trời đã sáng hẳn rồi, cô kéo bác Hai đi chợ sáng.
Bác Hai rất vui, Tết đến, người thân bạn bè muốn tụ tập ở nhà ông ấy. Lúc ở trên xe ông ấy còn nói với Lư Mễ: “Một năm chỉ có mấy ngày này là trong nhà sôi nổi náo nhiệt.”
“Bạn nhậu lâu năm ở nhà bác mọi hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3728082/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.