Lư Mễ chỉ bận tức giận, quên mất hoa Lư Tình tặng mình. Hôm sau phải đến khi vào xe cô mới nhớ ra, sau đó bèn ôm bó hoa lên công ty, xử lý qua rồi bỏ vào lọ.
Lư Mễ hay nhận được hoa, hồi trước mọi người cũng không thấy lạ. Daisy đứng bên cạnh cô nói: “Lumi của chúng ta được nhiều người theo đuổi ghê, hâm mộ thật đấy.”
“Cũng tạm! Đâu có xếp hàng tới tận trạm tàu điện ngầm!”
Lư Mễ nói linh tinh, giương mắt lên nhìn thấy Đồ Minh đi vào khu vực làm việc thì cố ý cầm hoa của mình lên chọc tức ai kia: “Thấy thế nào? Đẹp lắm đúng không?” Cô nhìn xung quanh, diễu võ dương oai, y như đứa trẻ con tranh hơn thua.
“Có vẻ người theo đuổi cô lần này có mắt thẩm mỹ hơn rồi đấy.” Daisy nịnh bợ cô.
“Cũng tạm thôi.”
Đồ Minh lạnh lùng đi vào văn phòng của mình, cuối cùng Daisy cũng nhìn thấy anh, bĩu môi vội vàng quay lại bàn làm việc của mình. Vốn dĩ Lư Mễ định coi phản ứng của Đồ Minh thế nào, ai ngờ người ta nói một câu: “Diêu Lộ An nói với tôi rồi, chị họ em Lư Tình mở cửa hàng hoa.”
Lư Mễ quên mất Diêu Lộ An là bạn thân của Đồ Minh. Cô thấy Đồ Minh đúng là nham hiểm, anh chỉ cần liếc cái là nhìn thấu người khác, cô cố ý chọc giận anh, anh lại chẳng trúng chiêu. Dù chỉ ghen cho có tí tượng trưng thôi cũng được mà!
“Tối qua đi hẹn hò người ta tặng em đấy.” Lư Mễ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3727346/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.