Lư Mễ chỉ bận tức giận, quên mất hoa Lư Tình tặng mình. Hôm sau phải đến khi vào xe cô mới nhớ ra, sau đó bèn ôm bó hoa lên công ty, xử lý qua rồi bỏ vào lọ.
Lư Mễ hay nhận được hoa, hồi trước mọi người cũng không thấy lạ. Daisy đứng bên cạnh cô nói: “Lumi của chúng ta được nhiều người theo đuổi ghê, hâm mộ thật đấy.”
“Cũng tạm! Đâu có xếp hàng tới tận trạm tàu điện ngầm!”
Lư Mễ nói linh tinh, giương mắt lên nhìn thấy Đồ Minh đi vào khu vực làm việc thì cố ý cầm hoa của mình lên chọc tức ai kia: “Thấy thế nào? Đẹp lắm đúng không?” Cô nhìn xung quanh, diễu võ dương oai, y như đứa trẻ con tranh hơn thua.
“Có vẻ người theo đuổi cô lần này có mắt thẩm mỹ hơn rồi đấy.” Daisy nịnh bợ cô.
“Cũng tạm thôi.”
Đồ Minh lạnh lùng đi vào văn phòng của mình, cuối cùng Daisy cũng nhìn thấy anh, bĩu môi vội vàng quay lại bàn làm việc của mình. Vốn dĩ Lư Mễ định coi phản ứng của Đồ Minh thế nào, ai ngờ người ta nói một câu: “Diêu Lộ An nói với tôi rồi, chị họ em Lư Tình mở cửa hàng hoa.”
Lư Mễ quên mất Diêu Lộ An là bạn thân của Đồ Minh. Cô thấy Đồ Minh đúng là nham hiểm, anh chỉ cần liếc cái là nhìn thấu người khác, cô cố ý chọc giận anh, anh lại chẳng trúng chiêu. Dù chỉ ghen cho có tí tượng trưng thôi cũng được mà!
“Tối qua đi hẹn hò người ta tặng em đấy.” Lư Mễ không phục, bắt đầu bịa về bản thân.
“Vậy thì chúc mừng em, được người khác theo đuổi là một chuyện vui.”
“Đại ca à, anh không bị làm sao đấy chứ? Em là bạn gái anh đấy!”
“Tôi cảm thấy bạn gái thực thụ sẽ không khoe khoang hoa mà người đàn ông khác tặng mình trước mặt bạn trai.” Đồ Minh chỉ thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
“Thế bạn gái thực thụ nên làm gì? Em và người khác đều bắt đầu như thế, em không biết các cách khác, anh nói thử xem.” Cơn tức của Lư Mễ bị Đồ Minh đẩy lên đỉnh điểm. Cô ghét thứ tình yêu như giảng đạo của Đồ Minh, dạy cô nên nói gì, nên làm gì, yêu đương như làm theo kịch bản, phải nề nếp đâu ra đấy.
“Ví dụ như tán gẫu về sở thích của em?”
“Không biết.”
“Ví dụ như nói về tâm trạng của em ngày hôm nay?”
“Em không vui.”
“Tan làm rồi nói được không?”
“Không được.”
Lư Mễ mặc kệ anh, đây là lần đầu tiên cô yêu đương mà ấm ức thế này. Trước kia cô được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà dỗ dành, giờ mới yêu được mấy ngày đã gặp phải thách thức, Lư Mễ chưa thích ứng được. Nếu phải chịu ấm ức thì cô không yêu với đương gì nữa.
Vì thế gần giờ tan làm, cô nhắn tin cho Đồ Minh: [Em đơn phương tuyên bố, quan hệ yêu đương của hai chúng ta chấm dứt.]
Cô chờ Đồ Minh lý luận với mình, ai ngờ Đồ Minh trả lời cô: [Được. Nếu em đã có quyết định.]
[Chúc mừng anh vinh quang leo lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng thời gian yêu đương ngắn nhất trong cuộc đời tôi.]
[Cuộc đời rất dài, sẽ có người ngắn hơn.]
Trông Đồ Minh ôn hòa như thế chứ chọc anh xù lông lên rồi thì anh sẽ cực kỳ cứng rắn. Anh nhắn lại xong câu đó thì ném điện thoại qua một bên, tậm trung viết bức email cuối cùng trong năm nay. Từ ngữ trong bức thư cứ được viết rồi sửa, đến cuối cùng đã sửa bảy, tám lần, nhưng dù làm thế nào anh cũng không viết được một bức email hành văn ngắn gọn đúng tiêu chuẩn. Dường như trong trái tim anh bị chặn ứ bởi thứ gì đó, không nói rõ được, cảm thấy anh đụng phải một người mà chọc không nổi, trốn tránh cũng không xong. Anh muốn từ từ, cô lại nhất quyết cầm roi quất anh, không nói lý lẽ với anh, chỉ muốn bản thân cô vui vẻ.
Còn Lư Mễ, cô tiện tay chuyển ba mươi ngàn tệ cho Diêu Lộ Anh: [Tôi nhận thua. Không chơi nữa.]
Diêu Lộ An bấm nhận tiền: [Cảm ơn nhé, đợt này đang cần mua đồ.] Anh ta không hỏi tại sao đột nhiên Lư Mễ nhận thua. Có gì đáng để hỏi đâu, hai người còn chẳng cùng tần số.
[Không cần khách sáo. Coi như giúp đỡ người nghèo khó thôi.]
[Nói giúp đỡ người nghèo thì tôi không đồng tình, cô nhận thua mà. Đương nhiên tôi đã cảm thấy tôi có thể thắng được bộ trang bị này ngay từ đầu, chỉ là không biết cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng hốt được cậu ấy.] Diêu Lộ An chỉ muốn chọc tức Lư Mễ, anh ta hóng chuyện chẳng ngại chuyện to hơn, muốn kiếm thêm ít phiền phức cho Đồ Minh.
[Chỉ thiếu một bước nữa thôi là xong chuyện rồi, nhưng tôi không muốn chơi nữa.]
[Sai một ly đi một ngàn dặm. Chỉ cần cô chưa thành công là không tính. Không cần biết cậu ấy và cô có hành vi ve vãn thân mật cỡ nào, chỉ cần hai người không hòa vào nhau thì đồng nghĩa cậu ấy chưa thực sự chấp nhận cô. Đạo lý là vậy, mong cô hiểu rõ. Nếu đã chuyển khoản rồi thì sớm quay đầu là bờ, thế gian phồn hoa rất nhiều thứ hay ho, so đo gì với một người đàn ông không có tình thú chứ!]
Diêu Lộ An nói xong thì bổ sung thêm: [Dù sao cũng có không ít người theo đuổi cậu ấy, hai người chỉ không hợp nhau thôi.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Thế giới này có nhiều người yêu nhau như thế, chưa chắn cặp nào cũng hợp nhau, kết hôn rồi còn ly hôn được cơ mà!]
Diêu Lộ An nói xong mấy câu đó thì cảm thấy độ lửa đã vừa phải, thu tay lại được rồi. Anh ta cố ý. Đồ Minh ấy à, nếu không chấp nhận người ta, không thích người ta thì ngay cả tay người ta cũng không cầm. Hành vi ve vãn chó má gì kia, nhịn được mới là đàn ông chân chính.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi nghỉ lễ, công ty chẳng có mấy người.
Đường Ngũ Nghĩa nghỉ lễ đi du lịch mừng năm mới với gia đình, Thượng Chi Đào quá cảnh về đây một lần rồi về Băng Thành. Lư Mễ thấy cực kỳ nhàm chán.
Cô pha cốc trà hoa rồi ngồi ở bàn làm việc uống, đọc từng tin nhắn của Diêu Lộ An mà tức quá trời tức, nhưng Lư Mễ quyết định không tức giận vì chuyện này. Đánh không lại thì rút lui, chẳng lẽ cô lại đi đấu với Đồ Minh nữa chắc? Đấu thế nào, hôm nay anh không muốn cô chạy mô tô nên bắt cô huấn luyện dã ngoại, ngày mai quy định nội dung trò chuyện, ngày kia quy định hành vi của cô, ngài chơi trò huấn luyện đấy à?
[Đi quẩy không? Trận cuối kết thúc năm.] Trương Hiểu nhắn tin cho cô.
[Đi, gửi định vị.]
Trương Hiểu gửi định vị cho cô: [Chỗ cũ, chín giờ.]
[Được. Tôi về nhà trang điểm thay đồ.]
[Ôi chao, chơi lớn đấy à?]
Lư Mễ không trả lời cô ấy. Vừa tan làm là cô xách túi về ngay, đúng lúc đụng phải Đồ Minh gửi email xong chuẩn bị về chỗ bố mẹ. Hai người một trước một sau đi vào thang máy, đều đanh mặt không nói gì. Trương Hiểu gọi tới, Lư Mễ nghe máy, cô ấy nói to, hét vào điện thoại: “Tôi gọi mấy anh đẹp trai!”
“Tùy bà chọn! Sắp hết năm rồi, chơi cho thật đã!”
“Còn nữa, có một người thực sự rất đỉnh! Bà đến sẽ biết! Chuẩn bị riêng cho bà đấy!”
“Mặc đẹp vào!”
Trương Hiểu gào xong thì tắt máy, Lư Mễ bỏ điện thoại vào túi, cửa thang máy mở ra thì nhấc chân đi luôn. Đồ Minh đuổi theo cô từ phía sau, hỏi cô: “Đi bar à? Nếu vì cáu giận với tôi thì không cần đâu.”
Lư Mễ dừng lại, chăm chú nhìn anh: “Anh có biết vì sao Trương Kình tới công ty tìm tôi không? Vì tôi không bao giờ dây dưa với bạn trai cũ, anh ta vẫn luôn tìm tôi nhưng tôi bơ anh ta. Tôi với anh ta yêu nhau mấy năm trời, chia tay vẫn đánh anh ta. Tôi với anh mới được mấy ngày? Chưa cần nói đến yêu hay không yêu, ngay cả lên giường còn chưa lên! Sau này ngoại trừ công việc thì đừng nói chuyện với tôi, tôi xấu tính lắm, cũng không nghiêm túc, tinh trùng lên não, thô lỗ, không có mơ ước. Tôi là thế đấy.” Lư Mễ nói chuyện như nã súng máy, chuyên bắn phá thẳng vào trái tim người ta, bắn cho trái tim ấy toàn là lỗ thủng mà cô vẫn như không nhìn thấy gì cả. Thực tế thì Lư Mễ muốn làm rõ một đạo lý, cô có sự phấn khích nguyên thủy với anh, đây là chuyện đáng xấu hổ sao? Cô không thể nói với bạn trai rằng em muốn anh, muốn làm gì đó với anh hả?
“Được.” Đồ Minh gật đầu rồi đi mất.
Lư Mễ lên xe, hai người đều ra khỏi gara, cuối cùng tắc ở lối đi. Giờ đang lúc năm hết Tết đến, tầng hầm để xe gần như trống không, nhưng hai người lại cứ hơn thua nhau. Lư Mễ giẫm phanh, nhìn anh qua gương chiếu hậu. Cô cảm thấy vừa nãy mình nói chưa đã miệng, cô phải nói mấy lời ác hơn. Cô vừa mới đẩy cửa xe ra thì Đồ Minh quay bánh lái, chạy về chỗ đỗ xe của mình.
Anh ngồi trên xe, nhìn thấy Lư Mễ đóng cửa xe lại, trong lòng hơi khó chịu. Nhưng anh phải kiềm chế, nếu bọn họ không vượt qua được cửa ải này thì sẽ không có sau này nữa. Lư Mễ nói rất đúng, cô và những người bạn trai trước kia của cô đều nếm mùi tình dục trước rồi mới tiến tới tình yêu, cô với anh cũng theo lối đó, nhưng cô và những người kia đều không thể bên nhau lâu dài.
Đồ Minh từng ly hôn một lần, anh biết điểm trí mạng nhất trong tình cảm là gì, anh không thể giẫm lên vết xe đổ.
Chiến xe đỏ của Lư Mễ lao vụt ra khỏi gara, trông cực kỳ tuyệt tình. Cô nhìn gương chiếu hậu, xe của Đồ Minh không chạy ra.
Cô tiện tay bật nhạc lên rồi lái xe về nhà, thay chiếc áo len đỏ, quần bò, lúc tìm tất cô thấy mấy đôi Đồ Minh mua cho mình bèn cầm đôi màu nghệ lên, khẽ cười xỏ tất vào. Chất lượng vải của tất rất tốt, cô bước trên đất một bước, rất dễ chịu.
Cô lại hừ một tiếng.
Lề mề ở nhà một lúc, cô nấu gói mì, trong lúc ăn cô lại liếc nhìn chiếc tất ở chân, khá là đẹp!
Cô quay đầu nhìn mấy đôi khác trên sofa, màu sắc hoa văn khác nhau, trông hệt như tất của thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, cô rất vui. Trông Đồ Minh cứng nhắc cổ hủ là thế nhưng mắt thẩm mỹ không tầm thường chút nào, Lư Mễ cảm thấy mấy đôi tất này rất xứng với cô.
Cô ăn mì xong thì ngồi đó đi thử tất. Cô xỏ mỗi đôi một lần, còn gập chân lên chụp ảnh, chụp xong còn ghép chúng lại, nhàm chán quá chừng. Lề mề một lúc đã đến tám rưỡi, thôi, khỏi trang điểm nữa, cô quẹt tí son rồi ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc đến quán bar, Lư Mễ nghe tiếng ồn ào bên trong, tự dưng cảm thấy tim đập bình bịch không thoải mái lắm. Trương Hiểu thấy cô tới thì vỗ vai cô, thấy cô cau mày thì hỏi: “Sao thế?”
“Có phải tôi lớn tuổi rồi không? Tôi nghe âm thanh rầm rầm này sao lại thấy tim đập mạnh và loạn nhịp? Vãi chưởng, sao thế nhỉ?”
“Bà đi ít quá đó! Sau này khôi phục mỗi tuần đi quẩy năm lần! Hai tuần là quen! Giống như không dung nạp Lactose ấy, uống nhiều chút là dung nạp được ngay!”
*Không dung nạp Lactose là tình trạng cơ thể khó tiêu hóa sữa và các thực phẩm chế biến từ sữa. Hậu quả là bị tiêu chảy và đầy hơi sau khi ăn hoặc uống các sản phẩm từ sữa.
“Bà nói khá có lý!”
Trương Hiểu nhìn Lư Mễ: “Không phải bà nói về thay quần áo hả? Sao mặc dày thế?”
“Tôi sợ lạnh! Già rồi!”
“...”
Hai người hò hét với nhau một lúc, Trương Hiểu dẫn Lư Mễ về bàn riêng. Lư Mễ nhìn cậu chàng ngồi ở ghế, chậc một tiếng. Trương Hiểu muốn kéo cô đi quẩy đúng là tốn nhiều tâm sức.
Lư Mễ gật đầu với mấy người ngồi ở đó coi như làm quen rồi ngồi xuống một bên lấy cốc giữ nhiệt trong túi ra. Đó là cái cốc Đồ Minh mua cho cô, trước khi ra ngoài cô còn bỏ thêm mấy hạt Cẩu Kỷ, dù sao cũng mua rồi, không nên lãng phí, dùng tạm vậy.
Trương Hiểu thấy cô lấy cốc giữ nhiệt ra ngay giữa quán bar thì không nhịn được nữa: “Vãi! Lư Mễ! Bà uống Cẩu Kỷ trong quán bar? Bà mặc áo len, quần bò, tất hoa thì thôi! Bà còn uống Cẩu Kỷ?”
Những người khác đều phì cười, người đàn ông ngồi góc trong cùng cũng cười. Anh ta đánh giá Lư Mễ xuyên qua ánh đèn chớp nháy trong quán bar, ánh mắt mang đôi chút tính xâm lược. Lư Mễ nhìn lại anh ta, trong mắt viết: Nhìn gì mà nhìn! Anh mà nhìn nữa thì tôi móc mắt anh ra!
Cô ôm cốc giữ nhiệt đi nhảy, có người áp sát vào cô, cô tránh đi, người đó lại sáp tới, cô quay đầu lại bảo người đó cút!
“Nóng tính thế?” Lại có người đi đến trước mặt cô, đó là người đàn ông ở chỗ ghế vừa nãy: “Còn biết cả vượt lên chặn đầu xe người khác nữa cơ mà?”
Cuối cùng Lư Mễ cũng nhớ ra, chẳng phải thằng cháu trai này là cái đứa muốn lấn làn đó sao? Cái nết quần què gì đâu! Có mấy đồng bạc dởm mà làm anh ấm đầu đến cỡ đấy cơ à! Không biết lái xe thì đừng lái!
Cô lườm anh ta một phát rồi xoay người đi, người đàn ông lại đi đến trước mặt cô: “Làm quen cái nhỉ?”
“Cút!” Lư Mễ ghét nhất loại người này. Cô mắng anh ta một câu rồi quay về bàn, nói với Trương Hiểu: “Tôi về đây! Chán quá!”
Cô đi ra khỏi quán bar.
Phiền chết mất thôi, đi quẩy cũng không yên, có ruồi bọ đến làm chướng mắt. Trái tim cô như bị một con mèo cào, cực kỳ khó chịu. Cô bước đi trên đường, nhớ đến chuyện Đồ Minh lừa cô đi dạo ở Vành đai hai, lúc cô chơi xấu, anh sẽ cõng cô đi một đoạn. Anh y như tên ngốc, rõ ràng giữa bọn họ có một con đường rộng thắng tắp, anh cứ nhất quyết kéo cô đi đường hẹp quanh co.
Lúc này đường phố bắt đầu yên tĩnh, rất nhiều người đã về nhà rồi. Lư Mễ đi mấy bước, đến cửa một quán bar khác thì thấy một người đang hút thuốc lá, mái tóc bện thừng đã được cạo sạch. Anh ta mặc áo da, giống một người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi, tư thế hút thuốc khá là thu hút, chẳng phải Trương Kình đây sao?
Cô chưa kịp dời mắt thì đã bị Trương Kình tóm được, anh ta chạy bước nhỏ đến chỗ cỗ: “Lư Mễ!”
“Anh tránh xa tôi ra!” Lư Mễ nói với anh ta, lùi về sau hai bước: “Sao anh lại cạo đầu? Không phải anh thích tóc bện thừng sao?”
Trương Kình dừng chân ở trước mặt cô: “Lâu rồi không gặp, em thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
Trương Kình vươn tay vuốt từ trán ra gáy, nhíu mày lại, trông rất hung dữ: “Kiểu tóc này được không?”
“Tạm được.”
“Bạn gái anh thích.”
“Chậc chậc, chúc mừng anh có bạn gái nhé, tạm biệt!” Lư Mễ nhấc chân muốn đi, hôm nay cô cực kỳ không muốn nói chuyện.
“Không phải người đó!”
“Anh thích ai thì thích, tôi quản được chắc!”
Trương Kình lại chạy mấy bước đuổi theo Lư Mễ: “Anh có mấy lời muốn nói với em, Lư Mễ.”
“Có gì thì nói đi.”
“Yêu đương với em cực kỳ không có cảm giác an toàn em biết không? Ở bên nhau mấy năm, ngày nào anh cũng lo lắng em tia thằng cháu khác, hoặc là sợ em hết hứng thú. Có lúc anh rất mong em giống người khác, đừng có tính cách như vậy...”
“Thôi dẹp đi! Có cảm giác an toàn hay không là chuyện của anh, nhưng cắm sừng người khác không phải tôi. Đừng tìm lý do chính đáng cho việc mình ngoại tình!”
“Không phải. Em nghe anh nói.”
“Nói cái quần ấy mà nói!”
“Em cứ thế thôi, không cho người khác cơ hội để nói.”
Lư Mễ chỉ cửa quán bar: “Đó có phải bạn gái anh không?” Trương Kình quay đầu lại nhìn, Lư Mễ đã nhanh chân chạy mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]