Đồ Minh ngồi ở phòng cấp cứu, anh không bị thương nặng, não chỉ bị chấn động nhẹ.
Bên chịu trách nhiệm ngồi đối diện, bị thương nặng hơn Đồ Minh một chút. Hai người nhìn nhau, đối phương hơi ngại, xin lỗi anh một lần nữa: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh. Hôm nay cái chân tôi nó bị chập mạch.”
“Sau này phải chú ý, trời có tuyết rơi thì lái xe nhìn kỹ khoảng cách xe trước xe sau, đừng đột ngột tăng tốc.”
“Vâng vâng vâng.” Cánh tay người đó vẫn đang treo, trông rất buồn cười. Người thân đến, thấy người đó thì bật khóc: “Con lái xe bao nhiêu năm đều không xảy ra chuyện, sao hôm nay lại đụng xe? Có phải xe trước đột ngột phanh lại không?”
Bên chịu trách nhiệm vội vàng kéo người thân: “Đừng làm ầm, không phải đâu!”
Đồ Minh không để ý tới họ, lúc này mới rảnh rỗi lấy điện thoại ra, thấy các đồng nghiệp gửi tin nhắn an ủi mình:
[Will, anh không sao chứ?]
[Có nặng lắm không?]
[Bọn tôi lo gần chết.]
Anh trả lời từng người, đến Lư Mễ, anh lại thấy cô hỏi: [Bệnh viện nào?]
[Xử lý xong rồi, không sao hết.]
Cô gọi thẳng cho anh: “Bệnh viện nào thế?”
Đồ Minh không thể thay đổi suy nghĩ của cô, đành phải nói cho cô biết tên bệnh viện. Người khác chỉ hỏi anh có sao không, chỉ có cô hỏi anh ở bệnh viện nào.
Lư Mễ cúp máy rồi khoác áo phao đi ra ngoài, cô đến bệnh viện thì đã hơn mười giờ rồi. Cô tìm thấy Đồ Minh ngồi đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3720692/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.