Chương trước
Chương sau
Lư Mễ không hiểu ánh mắt ấy, chỉ thấy Đồ Minh rất kỳ lạ. Cô lại nhìn anh, anh yên lặng ngồi đó, không nghịch điện thoại, chỉ nhìn mọi người sôi nổi cười đùa, thỉnh thoảng nói một vài câu với người khác. Cái nhìn đó không có gì lạ nữa, anh đều nhìn tất cả mọi người như vậy.

Lư Mễ uống một hớp rượu, tiếp tục nói chuyện với Đường Ngũ Nghĩa, thậm chí còn vui vẻ khoe con dế của mình với cậu ta.

Lúc sắp tan cuộc, đột nhiên Đường Ngũ Nghĩa hỏi cô: “Sao chị không hỏi em có độc thân không?”

“Liên quan gì đến tôi!”

“Thế em tự hỏi tự trả lời: Em vẫn độc thân hả? Đúng vậy! Còn chị thì sao?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi Lư Mễ, thấy Lư Mễ trợn to hai mắt lên thì nhỏ giọng giải thích với cô: “Em không muốn ngủ với chị đâu, chẳng qua chỉ cảm thấy hỏi rõ ràng trước sẽ tốt hơn.”

“...”

Lư Mễ nhìn Đường Ngũ Nghĩa nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc trịnh trọng, cứ như thấy được bản thân ở một phiên bản khác. Vì thế cô vỗ vai cậu ta: “Được, tôi biết rồi, cậu thấy hứng thú với chị đây chứ gì.”

“Em còn trẻ mà!” Đường Ngũ Nghĩa cố ý trêu cô, hai người cụng ly, cảm thấy nhất định phải kết bạn với người này.

Tiểu Đường không tệ, tốt hơn cái tên đầu gỗ mắt mù kia nhiều. Lư Mễ rất coi trọng Đường Ngũ Nghĩa.

Lúc ra khỏi nhà hàng, Lư Mễ uống rượu bị gió tạt cho chân mềm nhũn ra, ngã vào cánh tay Đường Ngũ Nghĩa. Cậu ta đỡ cô, trêu: “Mãnh liệt thế, em sợ lắm.”

Lư Mễ đá cậu ta một phát.

Hai người đánh lộn trêu nhau, thân thiết hơn các đồng nghiệp khác. Lúc đi, Lư Mễ chở Đường Ngũ Nghĩa đến, đương nhiên khi về cô cũng phải đưa cậu ta về, người lái thay đến, hai người bò vào hàng ghế sau ngay dưới tầm mắt mọi người.

Đường Ngũ Nghĩa vẫy tay chào tạm biệt mọi người, người bên ngoài xe đều có biểu cảm kỳ lạ, giống như họ đã thấy chuyện gian díu mập mờ gì đó. Cậu ta tiếp nhận được thông tin, đóng cửa sổ xe lại, đột nhiên hỏi Lư Mễ: “Will vẫn luôn nghiêm nghị thế sao?”

“Làm sao?”

“Trông có vẻ tâm trạng anh ấy không tốt lắm.”

“Cán bộ lão thành ấy mà. Mặc kệ anh ta, tám mươi phần trăm là cáu giận ai đó rồi! Tâm trạng anh ta không tốt cũng không giận chó đánh mèo với người khác, anh ta biết điều lắm.” Lư Mễ nói, không buồn liếc mắt nhìn bên ngoài.

Lư Mễ tổng kết lại trạng thái cảm xúc của bản thân: Phải giữ thể diện. Dù thích một người đến mức nào, cứ một bên nhiệt tình một bên thờ ơ mãi thì không được. Cô nhịn được, cũng buông được. Từ cái ngày cô quyết định đổi người khác, cô không nói chuyện gì khác với Đồ Minh ngoài chuyện công việc nữa.

Lời chúc ngủ ngon cố định vào mỗi buổi tối hồi trước đã không còn, cuối tuần cũng không đi đánh tennis, thỉnh thoảng trêu chọc cũng đã dừng lại. Cô trả lại sự yên tĩnh triệt để cho Đồ Minh.

Hiếm có là tối nay Đồ Minh nhắn tin cho cô: [Công ty không cho phép yêu đương trong nội bộ công ty.]

Lư Mễ ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: [Được, nếu thế thật thì tôi xin nghỉ. Dù sao tôi thu tiền thuê nhà cũng đủ sống rồi, ngài không cần gây khó dễ.]

[Ngủ ngon.] Lư Mễ chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, uống rượu xem điện thoại bị chóng mặt, cô vứt điện thoại qua một bên. Cô không nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình có đúng đắn hay không, cũng không lý luận với Đồ Minh, anh dựa vào đâu mà chụp cho cô cái mũ yêu đương trong công ty.

Họ đưa Đường Ngũ Nghĩa về rồi người lái thay mới đưa cô về nhà. Cô sờ áo, đệt, mất bầu hồ lô rồi!

Cô nhắn vào nhóm chat chung hỏi: [Có ai nhìn thấy hồ lô của tôi không? Hôm nay bé dế của tôi vẫn chưa ăn cơm uống nước nữa!]

[Liệu có để quên ở nhà hàng không?]

[Trên xe cô có không?]

[Mọi người đều đang trên đường về rồi à?]

Mọi người mồm năm miệng mười giúp Lư Mễ nhớ lại xem dế của cô ở đâu, cuối cùng vẫn không thể nhớ nổi dế ở chỗ nào.

Qua một lúc rất lâu sau đó, Đồ Minh lên tiếng: [Ở chỗ tôi. Ngày mai trước khi đi công tác tôi sẽ ghé vào công ty trả cô.]

[Ờ, thế bé dế của tôi bị đói thì phải làm sao?]

Đồ Minh không đáp lại cô, khi anh vào đến cửa nhà, dế của cô vẫn còn kêu, làm anh hơi đau đầu. Lúc này Đồ Minh đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe tiếng dế kêu trong bầu hồ lô, đúng là vang dội. Anh mở bầu hồ lô ra, đặt nghiêng trên bàn, một lúc sau con dế bò ra ngoài. Nó lết đến miệng bầu hồ lô, thò đầu ra ngó dáo dác, chân trước dài nhỏ quệt vào nhau nhưng đang chắp tay lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đồ Minh không biết phải làm sao với nó, đành phải hỏi Lư Mễ: [Cho ăn thế nào?]

Bỗng chốc thái độ của Lư Mễ trở nên rất tốt, thậm chí cô gọi video cho anh luôn. Đồ Minh chưa từng gọi video với ai, lúc này hơi do dự nhưng vẫn ấn nối máy. Anh nhìn thấy Lư Mễ làm ổ trên sofa nhà cô, khuôn mặt phiếm hồng vì uống rượu: “Cảm ơn ngài chăm sóc cho nó nhé. Cho nó ít nước, lấy ít lá của rau cải thảo, cà rốt cũng được, đương nhiên nếu trong nhà anh có ấu trùng côn trùng là tốt nhất. Anh có không?”

“Không.”

“Vậy thì nước và lá cải thảo.”

“Chờ chút.”

Đồ Minh đi chuẩn bị nước và lá rau cải thảo theo lời Lư Mễ, đặt lên bàn, con dế thấy có đồ ăn và nước thì nhanh chóng bò tới. Nó dùng chân trước nâng một miếng lá rau nhỏ lên rồi nhét vào miệng, cực kỳ thú vị. Thậm chí Đồ Minh còn không nhịn được dùng đầu ngón tay đụng vào đầu nó, nó nghiêng đầu qua một bên.

“Này này này! Em đừng làm nũng với người khác!” Lư Mễ thấy dế của mình làm nũng với Đồ Minh thì không vui, gào ầm lên ở đầu dây bên kia.

Đồ Minh bị cái tính trẻ con của cô chọc cười, Lư Mễ nghe thấy tiếng cười của anh truyền qua điện thoại.

“Có đồ ăn đồ uống là tốt lắm rồi, cảm ơn ngài nhé ân nhân cứu mạng. À mà anh nhặt được ở đâu thế?”

Lư Mễ khoe dế của mình với Đường Ngũ Nghĩa, lúc tan cuộc nó ở ngay bên cạnh tay cô, cô đứng lên đi ra ngoài, Đồ Minh là người đi ra cuối cùng, nhìn thấy bầu hồ lô đó nên tiện thay nhét vào túi. Anh muốn trả cho cô nhưng thấy cô ngã vào lồng ngực Đường Ngũ Nghĩa, bỗng chốc quên mất.

Lúc này anh không trả lời câu hỏi của Lư Mễ, lặng lẽ nhìn dế ăn.

“Được rồi, ngài nghỉ ngơi sớm nhé, tạm biệt!” Lư Mễ quả quyết cúp máy. Cô có thêm một nguyên tắc: Hỏi mà không trả lời thì tôi không hỏi nữa, cứ tạm biệt luôn đi!

Thượng Chi Đào nói cô ấy cảm thấy cô như đang thuần hóa người yêu, Trương Hiểu nói cô đang lạt mềm buộc chặt, không tin cô chịu buông tay dễ dàng như vậy. Cô càng muốn chứng minh mình buông được nên có thái độ cực kỳ cứng rắn với Đồ Minh.

Cô cố ý không nói cho Đồ Minh biết nếu thấy tiếng kêu của nó phiền quá thì có thể bỏ nó ở cạnh cửa sổ, hé cửa sổ ra một chút. Bị lạnh nó sẽ không kêu nữa.

Đồ Minh tưởng rằng tất cả loài dế sẽ luôn kêu mãi, thậm chí anh còn khâm phục một người tính cách nóng nảy như Lư Mễ mà có thể chịu đựng được con dế quấy nhiễu giấc ngủ của mình.

Con dế ăn uống no đủ cứ cách một lúc lại kêu, không hề biết mệt, cách một gian phòng khách, hai bức tường mà tiếng của nó vẫn vang rõ bên tai Đồ Minh. Anh trùm chăn kín đầu vẫn không có tác dụng.

Một người đàn ông cao to bị một con dế đánh bại.

Ngày hôm sau, ở dưới công ty, Lư Mễ nhận bầu hồ lô mà Đồ Minh đưa, nó được ủ trong lồng ngực Đồ Minh nên rất nóng, thậm chí Lư Mễ còn nghĩ liệu có phải vì anh thuộc thể nhiệt hay không. Cô thấy mắt anh hơi ửng đỏ, cố tình hỏi anh: “Không ngủ ngon à? Con dế làm phiền đến ngài sao? Tôi quên mất không nói với ngài môi trường lạnh với tối thì dế sẽ không kêu.”

“Cảm ơn ngài nhé!” Cô quay đầu đi luôn.

Suy nghĩ xấu xa quá rõ ràng, Đồ Minh cũng thấy rõ, cô cố ý trêu đùa anh.

Trên máy bay đi Thanh Đảo, Ô Mông ngồi bên cạnh Đồ Minh, thấy mắt anh bị đỏ thì khuyên nhủ: “Anh ngủ một lát nhé? Ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.”

“Không sao đâu.” Đồ Minh đang đọc tài liệu đàm phán ngày hôm sau, đáp lại cô ấy một tiếng.

“Lần trước đi ăn liên hoan với các đồng nghiệp, anh nói anh rất ít khi mất ngủ.”

“Thỉnh thoảng, tối hôm qua có việc.” Chăm sóc một con dế vô tri.

“Vậy thì đến nơi anh ngủ bù đi nhé? Chiều em tự đi, em làm được.”

“Được, anh tin em.”

Ô Mông nhìn góc nghiêng của Đồ Minh, góc cạnh, dịu dàng, làm cô ấy thấy rất yên tâm. Hai người ngồi ghế cạnh nhau, nếu anh ngồi thẳng người dậy, quần áo hai người sẽ chạm vào nhau, điều đó làm Ô Mông rung rinh không thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ở công ty, Daisy tám chuyện với Lư Mễ: “Erin và Will rất thân thiết, tôi còn nghe được một tin đồn về cô ấy.”

“Tin đồn gì?”

“Will ly hôn vì cô ấy.”

“Miệng đời thật đáng sợ...” Lư Mễ nghiêm túc nhìn vào Daisy một cách hiếm có: “Cô cảm thấy nhân phẩm của Erin không đáng tin hay nhân phẩm của Will không đáng tin? Tôi không tin lời đồn này.”

Đương nhiên Lư Mễ không tin, cô quyến rũ anh lâu như thế mà anh chẳng dao động, kiểu duyên dáng nhẹ nhàng như Ô Mông mà có thể quyến rũ anh được á? Xàm gì đâu!

“Tôi khuyên cô đừng nói với người khác, tính nết Đồ Minh tệ như thế, bao giờ về anh ta biết cô lan truyền thông tin sai lệch về anh ta, anh ta sẽ đuổi việc cô đấy. Chẳng phải dạo trước cô còn muốn nhờ anh ta làm người tiến cử cô thăng chức hả? Tém tém lại đi!” Lư Mễ dọa Daisy một trận rồi quay về bàn làm việc.

Đường Ngũ Nghĩa đang xem tài liệu quy trình làm việc của công ty, thấy cô ngồi vào bàn làm việc rồi bắt đầu trang điểm thì hỏi cô: “Chị có hẹn sao? Hay là dẫn em theo với?”

“Dẫn cậu theo á?” Lư Mễ nhìn vóc người mười điểm của Đường Ngũ Nghĩa, cười hì hì: “Được, tan làm thì đi cùng nhé.”

“Hoạt động gì thế?”

“Đi ăn cơm!”

“Được.”

Đường Ngũ Nghĩa vừa mới về nước, cũng ít bạn bè ở thành phố này, lại thêm hợp cạ với Lư Mễ, vì thế cậu ta yên tâm theo đuôi Lư Mễ.

Trương Hiểu nhìn thấy Đường Ngũ Nghĩa thì trợn tròn mắt lên, nhỏ giọng hỏi Lư Mễ: “Tôi còn tưởng bà chơi trò lạt mềm buộc chặt, đổi người khác thật à?”

“Em trai thế nào?” Lư Mễ hỏi Trương Hiểu: “Tôi hỏi rồi, độc thân đấy, thích thì bà tự cố gắng đi.”

“Thế còn bà?” Trương Hiểu hỏi cô.

“Tôi không muốn cố gắng, tại sao tiên nữ phải cố gắng chứ? Tiên nữ nên chờ đàn ông chủ động dâng tới tận nơi!” Lư Mễ nói y như thật, đúng lúc Đường Ngũ Nghĩa nghe thấy câu đó, cậu ta nhướng mày nhìn cô: “Em đồng tình! Chị tuyệt đối đừng theo đuổi bất cứ ai, không đáng. Chờ người ta theo đuổi chị đi.”

“Coi cái miệng kìa, bôi mật đấy à!”

Cả nhóm đều chơi vui vẻ, lúc tan cuộc, Đường Ngũ Nghĩa đưa Lư Mễ về nhà. Lúc đến dưới chân tòa nhà của cô, hai người liếc nhau, bật cười hô hố, Lư Mễ đá cậu ta một phát: “Cút ngay!”

Hai người mới quen biết được hai ngày mà đã chơi với nhau rất vui, nhưng Lư Mễ không có ý định dẫn cậu ta về nhà. Cô đoán Đường Ngũ Nghĩa cũng không có suy nghĩ muốn theo cô về nhà, nhưng cảm giác này khá tốt.

Lư Mễ có thêm một người bạn mới ở công ty ngoại trừ Thượng Chi Đào, chỉ trùng hợp người bạn này là nam.

Ở công ty hai người dính lấy nhau, theo lời Daisy nói: “Trừ việc không đi vệ sinh cùng nhau ra thì chuyện gì cũng làm cùng nhau. Không biết Jack là học trò của tôi hay học trò của cô nữa.”

“Học trò của ai mà chẳng được, cô không muốn dạy thì tôi dạy.”

“Cô đừng dạy nữa, một mình cô đã đủ để sếp đau đầu rồi, dạy ra thêm một người như cô nữa thì con tim sếp sẽ chết lặng luôn đấy.”

“Tôi làm sao? Tôi cản trở đội nhóm à?”

“Rồi rồi rồi, cô không có bất cứ vấn đề gì hết, tôi có vấn đề được chưa?” Daisy không nói lại cô, nhận thua.

Đồ Minh đi công tác trở về, thấy phong cách phòng ban của mình thay đổi. Trước kia Lư Mễ thích làm việc một mình, không ai đi cùng cô cả, bây giờ thì khác rồi, người mới tên Jack ngày nào cũng đi theo sau cô. Buổi sáng hai người lần lượt tới công ty, họp hành cũng cùng nhau đi tới phòng họp, trưa thì hẹn nhau đi ăn trưa, chiều tới giờ thì đi mua cafe, tan làm thì đến giờ là về.

Nhóm của Lư Mễ đã mở rộng quy mô hơn, hai người trông khá giống cấu kết với nhau làm việc xấu.

Daisy chủ động nhắc nhở Đường Ngũ Nghĩa: “Cậu vừa mới vào, đừng thân thiết với Lumi như thế. Will đã không hài lòng về Lumi rồi, cậu thông minh lên tí đi.”

“Đó là vì Will không biết thường thức.” Đường Ngũ Nghĩa chẳng bận tâm chút nào: “Công việc mà! Vui vẻ là được! Không làm chậm tiến độ là được, không cần nghiêm trọng hóa vấn đề.”

Sau đó cậu ta quay đầu đi luôn, hiển nhiên đã bị Lư Mễ ám vào người rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.