Hắc Tử âm trầm nói "Hiện tại quan trọng nhất là nàng phải ra khỏi đây trước đã. Chủ nhân đã thực sự muốn đồ sát, sẽ không ai có thể ngăn cản. Nàng còn ở đây sẽ gặp nguy hiểm." hắn bế ngang Thượng Quan Uyển Nhi lên, muốn mang nàng rời khỏi nơi này, thế nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại níu lấy áo hắn nói "Ta muốn gặp Vệ Dạ!"
Hắc Tử hơi ngơ ngác, chỉ nghe thấy giọng nói rất nhỏ "Ta muốn nói chuyện với cô ấy!"
Thấy Thượng Quan Uyển Nhi quyết tâm như vậy, hắn không thể làm được gì khác, đành phải mang nàng đi tìm Bạch Dạ.
Thượng Quan gia, giờ đây nơi đâu cũng rải rác đầy những thi thể, thật sự đã không thể nhận ra, hôm nay vốn là ngày đại hỉ.
Bạch Dạ đứng trước cả một vũng máu, mái tóc trắng dài xõa dần xuống, một thân bạch y phất trần lại bị nhuốm một màu đỏ chói mắt. Trên tay nàng trường kiếm máu nhỏ từng giọt từng giọt, không thể phân biệt được là máu của ai.
Nàng từ từ lê đôi chân bước đến bên lão già đang sợ hãi lùi vào một góc, bị mái tóc che đi không nhìn ra có biểu hiện gì.
Hoắc Dương xử lí xong đám tử sĩ bên hắn, thấy nàng muốn đi tới chỗ Thượng Quan Lâm, hắn nói "Ngươi hãy để ta đi!" dù gì thì nhìn nàng cũng không hảo lắm.
Nhưng hắn bị tay của Đế Vô Trần giữ lại, muốn để cho Bạch Dạ tự giải quyết chuyện của mình.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm đùng đùng vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650043/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.