Trường kiếm lại một lần nữa nhuộm một màu đỏ tươi, tiếng sấm vang lên càng lúc càng lớn, hai người phía sau cũng giật mình bởi hành động của Bạch Dạ.
"Đau..." giọng Thượng Quan Lâm yếu ớt kêu lên.
Nhưng Bạch Dạ lại cười khẩy "Đau? Ông cũng biết đau à? Nhưng sao có thể nguôi ngoai đi nỗi đau trong lòng bọn ta?
Bọn ta chỉ là những đứa trẻ bình thường thôi, hà cớ gì bắt bọn ta phải chịu những điều này?
Ta chẳng mong gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn, nhưng các người cứ ép ta!"
Nàng gào thét lên đầy phẫn nộ cũng như đầy đau thương tuyệt vọng. Từng giọt lệ lăn trên gò má hồng, rơi xuống lạnh buốt. Một tầng nước mắt bao phủ cả con ngươi đỏ bơ phờ.
Bạch Dạ lại một lần nữa rút thanh kiếm khỏi cánh tay của Thượng Quan Lâm, kề sát vào chiếc cổ già nua của ông ta, nói "Trước khi chết, ta cho phép ông trăn trối vài câu. NÓI ĐI! Cho đến tận bây giờ, ông có hối hận điều gì?"
Thượng Quan Lâm biết rằng sinh mạng của mình sắp tận, cả người căn bản không thể gượng dậy nổi, chỉ còn chút âm thanh phát ra từ cổ họng. Ánh mắt đầy căm phẫn hướng về phía nàng đáp "Điều ta hối hận nhất....đó là năm xưa đã không đuổi cùng giết tận các ngươi."
Bàn tay của Đế Vô Trần siết chặt lại, tức đến nổi gân xanh, tại sao ông ta có thể nói ra điều đó?
Nhưng dường như thái độ của Bạch Dạ lại bình tĩnh hơn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-chu-tranh-xa-ta-ra/2650041/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.