Edited by Raine Wu
- ----------
Diệp Kính Chi vừa dứt lời, hai lòng bàn tay dán vào nhau chặt chẽ, Hề Gia theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt đúng lúc rơi vào nốt ruồi đen trong mắt kia.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hề Gia đã cảm thấy nốt ruồi này thật kỳ lạ.
Nốt ruồi trong mắt không phải là không có nhưng rất hiếm thấy, mà còn trong con ngươi thì càng kỳ quái. Cậu nhớ tới hôm mở cửa cho Diệp đại sư, thoạt nhìn thấy nốt ruồi này cậu ngay lập tức cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng đất truyền đến trong lòng. Nếu như nốt ruồi này để phong ấn một loại Sát khí thì cũng giải thích được cảm giác ớn lạnh của Hề Gia.
Loại thể chất đặc thù này làm cho Diệp Kính Chi trở thành Diệp Diêm Vương như hiện nay, dù sư phụ đã sớm qua đời nhưng hắn cũng tự nỗ lực thành tài, tuy là thế hệ trẻ nhưng đã sớm vượt qua rất nhiều tiền bối, đứng trên đỉnh cao giới Huyền học.
Nhưng đúng là nhờ thể chất này đã làm cho hắn tiến bộ rất nhanh, trở thành nỗi khiếp sợ với những người cùng trang lứa.
Có được ắt có mất, muốn đạt được điều gì tất không tránh khỏi mất mát.
Nghĩ đến vài chuyện đã qua, Hề Gia rũ mắt không nói gì nữa.
Diệp Kính Chi nào biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Hề Gia lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, hắn thấy Hề Gia không nói gì bèn hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay đã có chuyện gì sao?"
Hề Gia lắc đầu: "Tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-biet-ta-da-trai-qua-nhung-gi/1670775/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.