Chỉ có một chiếc Tàu Cái Chết Đen… Những chiếc thuyền khác đậu bên ngoài hải phận Quần đảo Rorsted vì sợ bị phát hiện sẽ không kịp đào thoát à? Tin tốt đây… Klein thu hồi tầm mắt, cố tình cắn chặt bờ môi, lộ ra sự rối loạn. Nhìn một bên mặt Elaine, Misol đốt lửa, liên tục vung vẩy ra hiệu cho kỳ hạm. Chẳng bao lâu sau, một chiếc thuyền con bơi đến, mang Klein giả trang thành Elaine tóc đỏ về thẳng Tàu Cái Chết Đen. Khi chiếc thuyền con được treo lên, Klein lại leo lên kỳ hạm của một tướng quân hải tặc khác. Được Misol dẫn đi, hắn bước vào khoang tàu. Chờ phía trước là một hầu nữ tóc vàng, cô ta lạnh lùng lườm Elaine, chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói: “Đi vào đi.” Cái thái độ này… Có khác gì cảm giác gặp mặt tình địch đâu cơ chứ… Mị lực của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ đúng là không chừa nam nữ mà… Klein hơi cảnh giác, đeo còng tay, theo hầu nữ tóc vàng đi vào phòng với vẻ mặt trầm xuống. Hắn vốn cho rằng sẽ được gặp Tracy ngay, có cơ hội gặp một đối một với cô ả. Hắn đã vận sức sẵn, song trong căn phòng trải thảm sàn nhỏ hẹp kia, ngoài tủ quần áo, ghế sofa và một chiếc gương toàn thân ra, chẳng còn gì nữa. Chẳng lẽ Tracy đang cố tỏ ra chiến tranh lạnh để cho Elaine thấy mình rất tức giận? Klein nhớ lại những mẩu tiểu thuyết tình cảm và mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết từng xem, phỏng đoán ý đồ của ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’. Hầu nữ tóc vàng liếc xéo Elaine - dù mặc trang phục nam nhưng không còn vẻ đẹp trung tính vì đã bỏ đi lớp hóa trang, bước hai bước nhanh tới mở tủ quần áo, chỉ vào chỗ váy áo phong phú bên trong, nói: “Thuyền trưởng không thích bộ dạng hiện giờ của mày, đổi bộ khác đi.” Đ*t… Klein thầm chửi thề. Hắn còn tưởng chỉ cần làm một Elaine vẫn mặc đồ nam sẽ được gặp mặt trực tiếp với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, còn đang thầm may mắn vì mình không phải quá xấu hổ cũng sẽ đạt được mục đích, kết quả là vẫn không thể trốn khỏi khâu muốn tránh đối mặt nhất. Thấy Elaine giật mình đứng đó, hầu nữ tóc vàng trừng mắt: “Mày có hai sự lựa chọn, tự thay, hoặc tao thay giúp mày!” Klein làm một thói quen của Elaine, hé miệng ra hít một hơi: “Mở còng tay cho ta.” Hắn nửa xoay người, hất cằm về phía cửa ra: “Rồi đi ra.” “Con đi*m quái đản…” Hầu nữ tóc vàng rít qua kẽ răng, dùng chìa khóa mở chiếc còng Misol còng lên tay Elaine. Đợi cho cô ta rời khỏi phòng, khép cửa lại, Klein mới đến trước tủ quần áo, đứng ngây tại đó suốt hai chục giây. Đột nhiên, hắn nhắm mắt vào, đưa tay phải ra. Không biết qua bao lâu sau, hắn đứng trước chiếc gương toàn thân, nhìn thấy Elaine với đôi mắt xanh lục lấp lánh đã xõa mái tóc đỏ xuống, mặc một chiếc váy dài màu đỏ vàng, bên hông thắt sợi ruy băng kết thành hình đóa hoa, siết rất chặt, lộ ra vòng eo mảnh mai tinh tế. Gương mặt dịu dàng của Elaine hơi đỏ lên, bờ môi mím chặt, mang một biểu cảm nặng nề, trông cực kỳ giống như trong bức ảnh được chụp trước đó. Klein quan sát hình tượng của mình hiện tại, hơi xấu hổ. Song, hắn đã quen một chút với nó trong lúc thay đồ. Hơn nữa, lúc này cũng chẳng còn ai trong phòng, hai là hắn đã dần dần tìm thấy một cảm giác khác lạ. Điều này không đồng nghĩa với việc hắn đang dần thích mấy thứ như vậy, mà là trong quá trình chiến thắng chướng ngại tâm lý kia, ý thức bản thân đã xuất hiện sự tách bạch nhất định. Nó giống như linh hồn hắn đã rời khỏi thể xác, bình thản quan sát “Elaine” đang mặc trang phục nữ và soi gương chỉnh sửa lại. Hắn cho rằng đây là một bước quan trọng trong nhiệm vụ, cho rằng điều này chẳng có gì đáng xấu hổ hay kỳ cục cả. Klein vô thức cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc, cố gắng gợi nhớ, cố gắng so sánh, muốn cố định nó lại, làm chủ nó hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm ra ngọn nguồn. Đây giống như thể hắn đang chơi game nhập vai vậy. Hắn chọn nhân vật nữ, cẩn thận tạo hình khuôn mặt, lựa chọn trang phục, dùng vẻ đẹp làm thỏa mãn đôi mắt mình. Chẳng có cảm giác xấu hổ hay rụt rè gì trong hành động này. Một mặt là nhờ góc nhìn Thượng Đế cách một màn hình, khiến hắn mang thái độ tách biệt. Mặt khác là hắn chăm chú đóng vai, trải nghiệm kịch bản. Kết hợp cả hai một cách hoàn hảo, không phân biệt tách bạch, hắn sẽ không còn bất kỳ chướng ngại tâm lý nào nữa, vì hắn đang chơi game. Đây… Klein chợt mở bừng đôi mắt khép hờ, cảm thấy đây chính là trạng thái “Người Không Mặt” mà mình muốn! Có thể giả trang thành bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ có thể là chính mình. Một bên nhập tâm vào nhân vật, cố gắng đóng vai; một bên tách rời cảm xúc ra, bình tĩnh quan sát. Bằng cách so sánh sự tương phản giữa hai bên, hắn có thể tìm thấy bản thân chân thật nhất! Vừa nhập tâm vừa tách bạch… Đây chính là ứng dụng thực tế nhất của Quy tắc “Người Không Mặt”. Klein chợt cảm thấy bình thản, sự xấu hổ còn sót lại và sự thay đổi tâm trạng diễn ra đồng thời. Hắn dùng thái độ tách bạch kia, dùng thái độ chơi game nhập vai để quan sát mình trong chiếc gương toàn thân, cố tìm ra điểm nào không ổn. May mà trước đó mình đã kêu Danitz mua hai bộ đồ nữ về để nghiên cứu cấu trúc, chứ không thì lần đầu tiên đã chẳng thể mặc nó nhanh và bình thường thế này. Rất dễ lộ sơ hở luôn. Ha, đây gọi là chuyên nghiệp. Quần áo phụ nữ phức tạp thật đấy… Từ góc độ “Người Không Mặt”, ngũ quan và đường cong của Elaine vẫn hơi thiếu hụt. Đẹp thì cũng đẹp thật, nhưng với mình thì chưa đến nỗi đẹp ná thở… Ừm, dưới trạng thái tâm trí này, mình có thể cảm nhận được ma dược đang tiêu hóa rõ rệt… Klein nhìn mình trong gương như thể đang nhìn một nhân vật tên Elaine. Thình thình thình! Cửa phòng bị đập vang, hầu nữ tóc vàng mất kiên nhẫn gọi: “Xong chưa?” Klein lập tức trầm mặt xuống, như thể đối phương thiếu nợ hắn mười ngàn kim bảng vẫn chưa trả lại. Hắn duy trì trạng thái này, bước đến kéo cửa phòng ra. Hầu nữ nhìn hắn một chút, giơ còng tay lên: “Đưa tay ra sau lưng. Giờ mày đang là tù nhân!” Vì Elaine tóc đỏ đã ở trên Tàu Cái Chết Đen rồi, cô ta hoàn toàn chẳng lo lắng đối phương sẽ đột nhiên gây ra chuyện quấy phá gì, cô ta chỉ đơn thuần muốn làm nhục đối phương. Klein hừ lạnh, nửa xoay người qua, đưa tay ra sau lưng. Thấy cô ta không quá chú ý tới vẻ hóa trang của mình, hắn hơi thả lỏng. Sau khi bị còng tay, hắn được hầu nữ dẫn tới lối vào phòng thuyền trưởng. Cánh cửa hé mở, khiến mùi hương ấm áp tràn ra ngoài. Nó không quá đậm nhưng lại vương vấn khiến người ta lạc bước, vô thức muốn tự nguyện trèo lên giường để tìm đến hoan du trong mơ màng. Hầu nữ tóc vàng gõ cửa, đang định mở miệng, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp nhưng đong đầy sự dịu dàng truyền ra từ bên trong: “Để em ấy vào một mình.” Sắc mặt hầu nữ tóc vàng lập tức trở nên u ám, cô ta đẩy cửa phòng, dùng ánh mắt ra hiệu Klein đi vào. Vòng “kiểm tra” quan trọng nhất đã tới… Klein hít một hơi sâu, bước vào gian phòng. Đằng sau hắn, cánh cửa đóng ầm lại, ngăn cách bên trong và bên ngoài. Klein giẫm lên tấm thảm dày, dưới ánh nến trên những chiếc giá đỡ vàng, hắn trông thấy một quý cô khá xinh đẹp đang ngồi ngả người sau bàn sách. Cô ả mặc một chiếc quần dài màu be, chân vắt chéo hơi nghiêng ra ngoài. Đôi mày cô ả dài thẳng, đôi mắt màu xanh thẳm sắc bén ngời sáng. Nửa trên cơ thể là một chiếc sơ mi vải lanh, khiến phong cảnh bên trong loáng thoáng lộ ra, nhưng lại bị mái tóc xoăn đen nhánh rủ xuống che đi điểm quan trọng nhất, khiến Klein bất chợt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Thấy Elaine tóc đỏ đi tới, ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy giơ tay trái lên, cười nhạt hỏi: “Em nói xem, ta nên trừng phạt em thế nào đây?” Cô ả nắm trong tay cây roi da màu đen. …Quý cô à, có gì từ từ rồi nói được không… Klein châm chọc để cưỡng lại cảm giác mất tự nhiên. Đôi mắt hắn hơi ngước lên rồi mới nhìn thẳng vào đối phương, nói bằng một giọng không chứa đựng chút cảm xúc nào: “Trở lại nơi đây đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi, những thứ khác chỉ là đi kèm.” “Vẫn quật cường như thế, nhưng cũng luôn luôn do dự…” Tracy đứng lên, lộ ra dáng người cao mảnh và uyển chuyển. Dưới ánh nến chiếu rọi, cái bóng của thân hình cô ả nhấp nhô, vô cùng quyến rũ. Cô ả mỉm cười, cầm roi da trong tay trái, đi từng bước một đến gần Elaine tóc đỏ, không hề nghi ngờ gì. Trong quá trình này, Klein nhận ra cô ả đeo một cái vòng khảm đầy kim cương ở cổ tay phải. Vật phẩm thần kỳ mà Elaine tả đây sao? Có thể triệt tiêu phần lớn tổn thương? Vốn định hành động ngay khi khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp, Klein cố kìm nén sự vọng động lại. “Ồ, họ còn còng em lại kìa. Tuyệt ghê, chúng ta chưa chơi trò này bao giờ.” Tracy mỉm cười nói, nhưng sâu trong đôi con ngươi màu xanh thẳm là một đại dương giông bão sắp dậy sóng. Quý cô à, lời thoại này là hỏng bét rồi… Klein mím chặt môi, không nói gì. Tracy đứng trước mặt hắn, giơ tay phải lên sờ gò má hắn rồi di chuyển xuống: “Trở lại đây đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi?” Vừa nói, đôi mắt cô ả trở nên mơ hồ, trông cực kỳ đê mê: “Ta thấy hình như bình thường em đâu có nghĩ thế. Dù lúc nào bắt đầu cũng kháng cự, nhưng về sau em còn nhiệt tình hơn cả ta mà…” Cô ả còn chưa dứt lời, Klein đã rút bàn tay trái ra khỏi còng một cánh quỷ dị, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay đeo vòng của cô ả rồi giật mạnh xuống! Cùng lúc, bàn tay nhuốm một màu vàng, trong đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của Klein thì sáng lên hai tia chớp. Đây là Đói Khát Ngọ Nguậy, đây là “Đâm xuyên tinh thần”! Còn năng lực thoát khỏi còng tay vừa rồi thuộc về “Ảo Thuật Gia”, là “Xương cốt hóa mềm” Klein rất ít khi sử dụng! Hắn đã lên kế hoạch và chuẩn bị sẵn sẽ làm gì sau khi đột nhập vào, chính là tìm cơ hội một chọi một với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’, ám sát đối phương không chút do dự. Chỉ thế, hắn mới có hy vọng chiến thắng một vị tướng quân hải tặc. Chỉ thế, hắn mới có thể làm đối phương bị thương nghiêm trọng và bắt giữ được. Còn nếu không được, vậy giết chết luôn. Klein đã quá quen thuộc với việc thông linh ở phía trên sương xám, chẳng sợ không lấy được tình báo. Một tay buôn người không đáng được thương tiếc hay mềm lòng! Mặt khác, nhằm ngăn ngừa bị phát hiện có sơ hở gì, hắn chỉ mang theo đúng Đói Khát Ngọ Nguậy khó bị phát hiện nhất, giỏi giả trang nhất, còn những vật phẩm thần kỳ khác đều bị quẳng lên mảnh không gian thần bí phía trên sương xám. Vả lại, hắn đang ở trên Tàu Cái Chết Đen với vô số kẻ địch Người Phi Phàm, nhất định phải tốc chiến tốc thắng! Đây cũng là vì để tránh khỏi năng lực gieo rắc bệnh tật của Tracy. Chiến đấu với cô ả, thời gian càng lâu, bệnh tình càng nặng, loại bệnh càng đáng sợ! Chỉ trong tích tắc ấy, chiếc vòng khảm kim cương rời khỏi cổ tay Tracy và tia chớp sáng lên rõ rệt trong đôi mắt xanh biếc của Klein. Mà vị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ xinh đẹp quyến rũ kia vẫn đang nghệt mặt ra, chỉ biết lùi về sau lẩn tránh theo bản năng. Cô ả không thể nào tin nổi Elaine lại tấn công mình, không thể nào tin nổi đối phương lại có năng lực và phản ứng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]