Klein bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn Danitz một lúc. Vị hải tặc vĩ đại được treo lệnh truy nã với số tiền cao đến 55000 kim bảng lập tức ngậm chặt miệng, nghiêm mặt lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau khi xác định rằng Elaine đã lên tàu chở khách an toàn, Klein mới xoay người, trở lại bên cạnh xe ngựa, làm như vô tình hỏi: “Nghe rõ đoạn hội thoại vừa nãy rồi chứ?” “Không, không, chỉ một chút, một chút thôi…” Danitz gượng cười lắc đầu. Klein khẽ gật đầu: “Nhất định phải nhớ kỹ, nếu không kẻ khác sẽ dễ dàng nhìn thấu ngươi.” “Nhìn thấu…tôi?” Danitz ngây người giơ tay chỉ vào mũi mình. Klein nói tiếp mà mặt không đổi sắc: “Cô ta là người gia tộc Sauron, sở hữu năng lực phi phàm phản theo dõi, kết hợp với một chút cử chỉ và biểu hiện nho nhỏ vừa rồi, đã đủ để xác nhận cô ta là một Danh sách 7 của đường tắt ‘Thợ Săn’, “Kẻ Phóng Hỏa”, rất tương đồng với ngươi, nên ngươi đóng vai cô ta sẽ rất đạt.” “Tôi á? Tôi không làm đâu! Tôi vốn không thể hóa trang theo cái kiểu kia được! Chỉ cần nhìn qua là tôi sẽ bị nhận ra ngay!” Danitz giật nảy mình. Klein cố nén cười, trầm giọng đáp: “Ta sẽ cho ngươi mượn Đói Khát Ngọ Nguậy.” “…Không được không được, tôi đâu có kinh nghiệm gì về chuyện này, đời nào lừa nổi cấp dưới của ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ chứ!” Danitz lo lắng và hoảng sợ một cách dị thường, nhất mực từ chối. Trong mắt gã, đây chính là một chuyện cực kỳ cứt chó, cực kỳ xấu hổ, chỉ có kẻ biến thái hoặc tên điên mới có thể hoàn thành nó mà không gặp chướng ngại tâm lý gì! Klein gật đầu đồng tình, mặt không cảm xúc: “Quả thực, ngươi quá ngu đần.” Danitz cố nặn ra một nụ cười: “Đúng thế, tôi quá là ngu đần luôn.” Klein không nói gì nữa, vượt qua Danitz, mở cửa khoang xe. Danitz vô thức dõi mắt theo, chợt phát hiện ra phần tóc mai của Gehrman Sparrow biến thành màu đỏ. Gã ngây ngốc chớp mắt, trông thấy góc cạnh khuôn mặt đối phương trở nên mềm mại hơn, đôi mắt mang màu xanh biếc sâu thẳm, cánh môi khẽ nhếch lên, hơi mềm yếu và mấp máy, có cảm giác giống y hệt vẻ đẹp trung tính của Elaine mới rời đi không lâu. “…” Đưa mắt nhìn bóng dáng Gehrman Sparrow bước vào khoang xe, Danitz quay đầu, khóe miệng giật giật hai cái. Gã im lặng mất mấy giây, thầm nhủ: Đúng là một tên điên, nói biến thành phụ nữ là biến luôn, chả do dự gì hết! Nhưng phải công nhận, Elaine hóa trang thành nam đẹp thật đấy. Loại năng lực phi phàm này thực dụng thật, nếu mình thu được một vật phẩm tương tự rồi làm rõ hình mẫu lý tưởng của thuyền trưởng là gì, mình sẽ có thể thay đổi tương ứng, khiến cô ấy yêu mình. Nhưng nếu thế, liệu người cô ấy thực sự yêu có phải mình không? Danitz sa vào một câu hỏi triết học, mãi cho đến khi trong khoang xe phát ra một tiếng ho khan. Gã hoàn hồn, điều khiển xe ngựa rời khỏi bến cảng, chuẩn bị lượn quanh một vòng lớn nữa trước khi trở về. Bên trong khoang xe, Klein cũng chẳng bình tĩnh như bề ngoài. Dù hiện giờ Elaine đang mặc trang phục nam, khiến hắn tạm thời chưa cần suy xét về khâu đáng xấu hổ nhất kia, song gương mặt trở nên nữ tính hơn, lại có thêm một bộ ngực vẫn khiến cho tâm trạng hắn chìm xuống, vừa ngại ngùng vừa khó xử. Hầy, “Người Không Mặt” thay đổi ngoại hình thì dễ dàng, song phần khó khăn chính là nội tâm cơ. Muốn đóng vai “Người Không Mặt” thật tốt, phải phá bỏ từng chứng ngại tâm lý nhất định. Nếu không sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cứ đóng vai một người chân thực nhiều năm, thân phận tương quan được tất cả mọi người xung quanh tán thành, hoàn toàn dung nhập mình vào nhân vật ấy, đến mức ngay cả mình cũng coi là thật… Đối với mình, điều này còn khiêu chiến ranh giới cuối cùng hơn cả, càng thêm vặn vẹo và điên cuồng. Để tăng tiến độ lên, chắc chắn phải chiến thắng chướng ngại nhất định. Klein lôi một vali hành lý từ dưới ghế ngồi trong khoang xe ra, lục lọi mấy tấm vải và quần áo, hoàn toàn phục chế lại vẻ hóa trang của Elaine. ——Ban đầu hắn đúng là định cho Danitz giả trang thật, chỉ cần mượn món vật phẩm thần kỳ được chế tác từ đặc tính phi phàm “Người Không Mặt” kia của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vài ngày thì sẽ không vấn đề gì. Tuy nhiên, điều này đồng nghĩa với việc có khả năng cực lớn Danitz phải đối chọi trực diện với ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy. Không có năng lực “Tên Hề”, gã không thể giấu giếm được bao lâu, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm chí mạng. Klein không thể để người khác gánh chịu rủi ro cao như thế vì chuyện của mình, nên chỉ đành tự khiêu chiến bản thân, tự thân lên đài. Chẳng bao lâu sau, trông hắn đã giống hệt Elaine. Dưới chiếc mũ phớt lụa đen là một khuôn mặt trung tính đẹp trai, đường nét khuôn mặt có mềm mại có rõ ràng, con ngươi xanh biếc như ngọc lục bảo vô cùng tuyệt đẹp. Hắn điều chỉnh dáng người, khiến mình thấp hơn hình dạng thật vài centimet, bờ vai hẹp lại, khung xương thu nhỏ, nhìn trông nhẹ hơn hẳn. Ngoại hình hiện giờ nhanh chóng hiện lên trong tâm trí Klein, đây là năng lực của “Tên Hề”. Không tệ lắm, cũng chưa đến nỗi nào… Chắc là vì mình vẫn chưa mặc đồ nữ nên cảm thấy cũng không khác mấy so với biến thành Gehrman Sparrow, Danitz hay ai đó. Chỉ là đẹp hơn một chút, ngực hơi cồm cộm một chút… Nếu sở hữu vẻ ngoài này hồi còn ở Trái Đất, mình đã chẳng cần lo về việc kiếm bạn gái rồi. Hắn vừa tự giễu vừa an ủi bản thân, khóe miệng hơi cong lên. Đây là động tác rất bình thường đối với ngoại hình Gehrman Sparrow, song giờ trông lại hơi đáng thương và hờn dỗi. Đ*t! Klein thầm chửi một câu, vội vàng điều chỉnh tâm tình, dần dần nhập tâm vào việc đóng vai chân thực. Theo thời gian, hắn nhận ra chướng ngại tâm lý của mình đang dần mờ đi, theo sau là một cảm giác thả lỏng và bình tĩnh, dường như càng hòa hợp hơn với ma dược. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tiến độ tiêu hóa ma dược đã tăng lên. Thật sự có tác dụng này… Klein thầm nhủ, lặng lẽ đứng dậy đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám xác nhận mức nguy hiểm của lần hành động này. Sau khi quay trở lại thế giới hiện thực, hắn dùng giọng của Elaine, trầm thấp nói: “Đến Bến Tàu Số 6 ở bến cảng.” Danitz cũng chẳng cảm thấy gì lạ, nhưng sau khi đổi hướng xong thì mới giật mình nhận ra, vô thức rùng mình một cái: Y như thật ấy… Nếu một ngày nào đó hắn biến thành hình dạng của thuyền trưởng để lừa gạt mình, chưa chắc mình đã phân biệt được… Một lúc sau, chiếc xe ngựa tiến vào bến cảng, thẳng tới chiếc tàu chở khách mà Elaine định leo lên, nhưng vẫn chưa thực sự lại gần. Nó lượn quanh nửa vòng tới một nhà kho gần đấy. Danitz nhảy khỏi xe ngựa, gõ cánh cửa nhà kho dựa trên phương thức đã giao kèo sẵn. Một nhóm công nhân bến tàu mang đậm nét dân bản địa bước ra, tản khỏi lối đi. Xác nhận rằng không còn gì không ổn xong, ‘Đầu Trọc’ Kalat của Quân Phản Kháng mới ngồi xe lăn tiến ra. “Người đâu?” Ông ta nhìn Danitz. Thông qua chuyện Elaine, Danitz đã thành công thiết lập được quan hệ với Quân Phản Kháng. Danitz cười cợt: “Trong xe ấy. Cô ta uống loại thuốc làm mất hết sức mạnh, hiệu quả còn kéo dài hơn mười giờ nữa. Nhớ kỹ vào, tôi muốn bảy mươi phần trăm số tiền thưởng 1000 bảng kia.” Kalat phẩy tay, tức thì có hai thành viên gầy gò của Quân Phản Kháng đi vào xe ngựa. “Sếp, đúng là người phụ nữ đó rồi.” Họ nhanh chóng thò đầu ra, nói bằng giọng đặc sệt tiếng địa phương. “Đưa cô ta xuống, nhiệm vụ của chúng là bảo vệ cô ta thật tốt.” Kalat nhấn mạnh một lần nữa. Hai thành viên Quân Phản Kháng kia lập tức chia nhau ra hai bên, vừa đưa vừa đỡ Elaine đang giả nam trang xuống. Klein dùng năng lực khống chế của “Tên Hề”, giả vờ bước chân chao đảo, cả người nghiêng ngả. Hắn nhanh chóng bị đưa tới một căn phòng trong một ngôi nhà bình dân ở Bayam. Kalat ra lệnh cho một thành viên băng đảng bản địa là tín đồ của “Hải Thần” đi tìm ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil, nói cho đối phương biết bên này đã tìm thấy mục tiêu, muốn ông ta mang 1000 bảng tới đổi người. Về phần Danitz, gã quay lại quán trợ đợi tin tức. Tới trưa, Ozil nhắn rằng mình không phân biệt được thật giả nên muốn phái một người qua để xác nhận. Kalat đáp ứng yêu cầu đó. Gần chạng vạng tối, một bóng người xuất hiện bên ngoài căn nhà. Đây là một người đàn ông Loen ăn mặc kiểu dân bản địa, quần ống rộng và áo jacket nâu. Lông mày gã rất ngắn, chỉ dài bằng nửa của người bình thường. Hốc mắt hõm sâu, con ngươi màu nâu xám, gương mặt rất góc cạnh. Kalat đẩy xe lăn đi tới cửa, nhìn gã đàn ông kia, trầm giọng xuống: “Misol Kim?” “Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh vì ông biết tôi không?” Gã đàn ông bật cười. Gã vốn là thuyền trưởng của một chiếc thuyền hải tặc dưới trướng ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos. Sau khi được ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy thu phục, gã đảm nhiệm chức phó tam của kỳ hạm Tàu Cái Chết Đen, biệt danh là ‘Kẻ Xảo Ngôn’, tiền thưởng 5400 bảng. Kalat không đáp, chỉ chuyển động bánh xe, nhường đường. Dưới sự dẫn dắt của một thành viên băng đảng, Misol bước vào căn phòng kia, trông thấy Elaine mặc trang phục nam ngồi bên giường, con ngươi vừa dáo dác vừa trừng ngược lại gã, hàm răng khẽ cắn vào bờ môi, mang vẻ phẫn nộ hoảng sợ, vừa tuyệt vọng lại vừa quật cường. “Đúng là cô ta rồi. Nhưng tôi không chắc chắn tuyệt đối vì cô ta trang điểm rất đậm. Đàn bà chỉ cần trang điểm đậm sẽ rất khó nhìn ra khuôn mặt thật. Lau sạch mặt cô ta để tôi phân biệt một chút. Này, sao các người không còng tay cô ta lại? Các người không biết cô ta nguy hiểm lắm sao?” Misol cẩn thận dò xét một chút, cảnh giác lùi về sau hai bước. “Cô ta bị chuốc thuốc rồi, không còn sức, cũng chẳng phản kháng được đâu. Nhưng nếu cậu đã yêu cầu như thế…” Kalat hất cằm với một thành viên Quân Phản Kháng. Người nọ lục tìm một chiếc còng tay đi tới, bắt chéo hai tay Klein ra đằng sau, còng vào. Klein tiếp tục bày ra tâm tình phức tạp như trước, cố sức thể hiện đủ loại diễn xuất: liên tục giãy giụa nhưng bất lực. Rồi, một thành viên băng đảng khác tới dùng khăn lông khô dấp nước lau sạch mặt hắn. May là phần lớn loại đồ trang điểm ở thời đại này chưa chống nước… Klein bắt đầu điều chỉnh đường cong và đường nét khuôn mặt nhờ khăn ướt. Chẳng mấy chốc, Misol đã trông thấy khuôn mặt ướt sũng của Elaine. Khuôn mặt trong trạng thái như vậy trở nên yếu đuối và tuyệt đẹp lạ thường, đôi mắt xanh biếc thì ngập chìm sự căm hận mang theo chút rối rắm mê mang. Tiếc quá, đây là con đàn bà của thuyền trưởng… Cổ họng Misol nuốt ực một cái. Là một nam hải tặc, gã thường xuyên ảo tưởng đến hình ảnh ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy và Elaine tóc đỏ cùng ngả vào lòng mình. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ảo tưởng. Cái cách gã nhìn đúng là ghê tởm… Klein suýt thì nôn mửa. Dù hắn biết mục tiêu bị nhắm vào là Elaine, chẳng dính dáng gì tới mình, song vẫn không khỏi nổi một lớp da gà. Giờ đây, hắn đã biết rõ hơn một chút về bản thân thực sự, hiểu rằng có những chuyện mình chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận nổi. “Đúng là cô ta rồi.” Misol quay đầu nói với Kalat, “Đây là tiền thưởng của các người.” Gã ném chiếc túi xách bằng da trong tay tới. Kalat kiểm tra qua, ném cho cấp dưới, trầm ngâm ít lâu rồi nói: “Chúng tôi còn cần viện trợ của các người nữa.” “Không thành vấn đề, đến lúc ấy cứ trực tiếp tìm Ozil ấy.” Misol chỉ Elaine tóc đỏ ngồi trong phòng, hỏi, “Tôi mang cô ta đi được chưa?” “Được rồi.” Kalat lại nhường đường. Klein cũng không muốn bị Misol nâng lên, giả vờ hồi phục sức di chuyển một chút, lảo đảo bước ra ngoài. Sợ hãi ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, Misol chỉ đành đỡ bả vai đối phương, dẫn cô lên chiếc xe ngựa dừng bên đường. Xe ngựa rời khỏi thành phố, đến một bến cảng tư. Misol mang theo Klein đã giả trang thành Elaine tóc đỏ lên thuyền đánh cá, rời khỏi Bayam nhân khi trời tối. Gần một giờ sau, cả hai nhìn thấy một con thuyền neo gần vách núi của một hòn đảo chìm trong bóng tối, bay lất phất trong gió là một lá cờ khổng lồ in hình xương trắng. Tàu Cái Chết Đen!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]