Người dịch: thú thật là mình cũng bị chứng bệnh giống của Klein :<
_______
Ai ấy nhỉ? Klein chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra.
Hắn cảm thấy bản thân hiện tại bị một loại bệnh, là bệnh sợ tiếng chuông cửa, triệu chứng giống hệt với bệnh sợ tiếng chuông điện thoại di động hồi còn ở Trái Đất.
Bỏ báo và tạp chí xuống, mắt nhìn cái bát đã sạch sẽ không còn gia vị gì, Klein mới đứng dậy đi ra.
Chưa đụng vào tay nắm cửa, hắn đã biết bên ngoài là bác sĩ Eren Chris.
Bộ anh không cần đi làm hả? Klein lầm bầm trong lòng một câu, mở ra.
“Chào buổi sáng, Eren. Sương hôm nay xám thật đấy.” Hắn nở nụ cười.
Eren vẫn mang vẻ mặt lạnh lẽo kia, nhưng lại thêm phần lo lắng và hoảng hốt.
Anh tay đẩy kính mắt viền vàng, bỏ qua cả chào hỏi, vô cùng dứt khoát nói thẳng:
“Sherlock, tôi lại nằm mơ! Lại là Will Oncetine!”
Á? Klein suýt thì ngẩn người.
Điều này đâu có đúng nhỉ? Hạc giấy thật đã ở chỗ tôi rồi, ở trên sương xám rồi, còn hạc giấy Kẻ Gác Đêm mang đi lại là tôi gấp. Dù có là hạc giấy xấu xí Kẻ Gác Đêm gấp, vẫn khiến anh mơ thấy Will Oncetine sao? Điều này thật không khoa học, không, thật không thần bí học… Klein nghiêm túc hẳn, hỏi lại:
“Vẫn là giấc mơ trước sao?”
“Không, lần này không đáng sợ như vậy.” Eren trở nên bình tĩnh một chút, “Tôi mơ thấy nghĩ trang Green, anh biết nó chứ?”
“Biết.” Klein đáp ngắn ngọn.
Trước đó, ở nghĩa trang Green, hắn đã bắt gặp một đám học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-bi-chi-chu/403353/quyen-2-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.