Thầy Lương vừa dứt lời, Bảo đã vội vơ lấy những thứ đồ đạc có thể dùng để đập. Cứ thế Bảo đập xuống nắp hầm, nhưng tất nhiên, nắp hầm không một chút suy chuyển.
Bảo tức tối :
-- Khốn kiếp, sao nó lại cứng như vậy chứ….? Cứ như là đá tảng vậy.
Lúc này thầy Lương mới mở tay nải, lấy ra thứ mà khi tách nhóm chia đội, lão Xèng đã để vào trong tay nải của thầy Lương, đưa cho Bảo, thầy Lương hỏi :
-- Cậu biết sử dụng thứ này chứ…?
Bảo nhìn vào thứ mà thầy Lương đang chìa ra, không giấu nổi sự sửng sốt, Bảo đáp :
-- Là...là lựu đạn…...Thầy lấy đâu ra 2 quả lựu đạn này vậy…?
Thầy Lương trả lời :
-- Khi nãy lão Xèng đưa cho ta nói cầm để phòng thân, liệu có sử dụng được không…?
Bảo gật đầu lia lịa :
-- Được, tất nhiên là được…..Tôi biết ngay mà, lão Xèng vẫn còn găm lại những thứ này. Tuy nhiên sử dụng chúng cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận chúng ta sẽ là người chết đầu tiên. Thầy đợi một chút, để tôi tìm cách. Muốn phá được nắp hầm, ta phải cố định hai quả lựu đạn tại vị trí này rồi giật kíp nổ từ xa. Bởi khi lựu đạn nổ, những mảnh gang bắn ra sẽ gây sát thương rất lớn. Để xem nào, có rồi……
Nhìn trong gian nhà gỗ của mo Chốc có treo một cuộn thừng loại nhỏ, Bảo dỡ lấy cuộn thừng rồi khéo léo tách lấy từng sợi mảnh. Tách dây xong, Bảo nói thầy Lương hợp sức cùng mình đẩy chiếc ghế tới vào nắp hầm một chút sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527391/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.