Chương trước
Chương sau
Thước nhìn một vòng rồi lắc đầu :
-- Anh nói tôi mới chú ý, lão Xèng đâu rồi, ban nãy vẫn còn đứng ở ngay đây mà...?
Đang tỏ ra khá mệt mỏi sau khi phải hao tổn khá nhiều sức lực mỗi lần thi triển trận đồ, thầy Lương cố gắng đứng dậy rồi nói :
-- Tìm....tìm...lão Xèng...ngay.
Thước đỡ thầy Lương rồi vội đáp :
-- Thầy không được khỏe, chi bằng cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây....Chúng tôi sẽ đi tìm lão Xèng, chắc lão chỉ loanh quanh đâu đây thôi, bởi khi nãy trong lúc thầy đang đọc chú, tôi nhớ vẫn thấy lão đứng đằng sau.
Nhìn Bảo, Thước ra hiệu cả hai cùng đi tìm, những tiếng gọi tên lão Xèng vang vọng trong khu rừng :
-- Lão Xèng ơi......Lão Xèng....Lão ở đâu đấy...?
Hai chàng thanh niên cứ thế vừa gọi, vừa tìm kiếm, nhưng đáp lại họ chỉ là tiếng của chính họ vọng lại từ núi rừng hoang vu.
Thước nói với Bảo :
-- Ông ta đi đâu được nhỉ...? Mà sao lại biến mất vào đúng lúc này...?
Bảo lo lắng :
-- Liệu....liệu có khi nào ông ấy bị người của mo Chốc bắt đi rồi không..?
Thước đáp :
-- Không thể nào...? Lão Xèng đâu phải loại người dễ bị bắt như vậy...? Anh cũng nhìn thấy những gì lão có thể làm rồi mà. Hơn nữa, nếu chúng bắt được lão Xèng thì sao lại tha cho ba người chúng ta chứ...?
Bảo tiếp :
-- Nếu vậy thì ông ấy đã đi đâu....?
Thước ấp úng :
-- Chuyện này......chuyện này tôi cũng không giải thích được.
Thước sực nhớ ra, Thước vội quay lưng rồi nói :
-- Không ổn rồi.....Phải quay lại chỗ thầy Lương ngay......Không chừng đây là một kế hoạch của lão thầy mo, tôi sơ suất quá, sao lại để thầy Lương ở lại một mình được chứ....
Bảo cũng thoáng giật mình, lão Xèng bất ngờ biến mất không rõ nguyên do, giờ đây thầy Lương đang ở một mình, đúng như Thước nói, không ngoại trừ đây là một kế ly tán, chia rẽ của lão thầy mo. Cả hai hộc tốc quay lại nơi thầy Lương đang ngồi, họ thở phào nhẹ nhõm khi thầy Lương vẫn còn ở đó.
Thầy Lương nhìn cả hai rồi hỏi :
-- Vẫn không tìm thấy lão Xèng sao...?
Bảo lắc đầu :
-- Chúng tôi gọi khàn cả cổ nhưng một tiếng đáp lại của lão Xèng cũng không có.
Thước giờ này mới cho rằng suy nghĩ khi nãy của Bảo có thể xảy ra, Thước tiếp :
-- Thầy.....Hay...hay là lão Xèng bị người của mo Chốc bắt đi rồi...?
Thầy Lương đáp :
-- Không đâu....nếu như vậy thì kẻ bị bắt phải là ta mới đúng.......Các cậu đã ra khu vực hồ để tìm chưa...?
Bảo và Thước lắc đầu, Bảo nói :
-- Chưa, chúng tôi chưa ra tới đó....Nhưng sao lại là khu vực hồ, chỗ đó cách đây không xa, nếu lão Xèng ở đó thì chắc chắn phải nghe thấy tiếng chúng tôi gọi rồi.
Thầy Lương gượng đứng dậy, thầy Lương nói :
-- Đầu giờ chiều, trước khi ăn, khi lão Xèng nói ra khu vực hồ để lấy rêu đá. Lúc quay về, ta có thấy lão Xèng hình như có chuyện gì đó, mặc dù ta đã hỏi đến hai lần nhưng lão Xèng chỉ trả lời bâng quơ. Nghĩ chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng nên ta không gượng ép......Rất có thể, lão Xèng biến mất có liên quan đến khu vực hồ ngay bên dưới thác nước. Đi, chúng ta ra đó xem sao.
Theo lời thầy Lương, tất cả hướng tới khu vực hồ nước. Đến nơi, nhìn khắp xung quanh cũng chẳng thấy lão Xèng đâu cả. Trên một vài hòn đá phủ rêu quả thực có dấu chân người, nhưng điều đó cũng không nói lên điều gì bởi trước đó lão Xèng cũng đã tới đây.
Cẩn thận hơn, Thước còn nhảy xuống nước rồi lặn xuống để xem xem liệu có xảy ra điều gì bất trắc dưới hồ hay không..? Nhưng cũng chẳng thấy ai ngoài làn nước trong đang lăn tăn gợn sóng.
Bảo đứng trên vẫn cố gắng gọi lớn :
-- Lão Xèng.....Lão ở đâu...? Lão Xèng ơi...?
Lên bờ, Thước lắc đầu :
-- Chẳng có gì cả, nếu như có chết đuối thì phải thấy xác chứ...?
Bảo quay lại cau mày :
-- Đừng có nói gở mồm....?
Thước vuốt nước trên mặt đáp lại :
-- Vậy anh nói xem, ông ta đã đi đâu....?
Nhìn thầy Lương, Bảo hỏi :
-- Thầy...? Có cách gì để tìm lão Xèng không thầy.....?
Thầy Lương khẽ lắc đầu, thở dài rồi đáp :
-- Tự nhiên lại xảy ra chuyện này. Bản thân ta cũng không thể giải thích nổi. Nếu lão Xèng bỏ chúng ta rời đi thì ta không thể hiểu lý do là gì...? Ta cũng không cho rằng lão Xèng bị người của mo Chốc bắt đi, trong số 4 người chúng ta, lão Xèng là người mạnh nhất. Nếu bắt được lão Xèng thì chẳng có lý do gì chúng không bắt nốt 3 người còn lại là ta và hai cậu. Bên cạnh đó, đã đi tới đây, không thể nào lão Xèng sợ hãi mà bỏ trốn được. Càng nghĩ lại càng không thể hiểu nổi.
Thầy Lương nói vậy là bởi, ngay cả lá bùa " Tương Sinh " mà trước khi vào rừng, thầy Lương đưa cho mọi người đeo lên cổ, thầy Lương có nói, lá bùa sẽ giúp mọi người tìm được nhau thông qua mùi hương dẫn đường. Tuy nhiên từ lúc không thấy lão Xèng đến giờ, lá bùa như thể vô tác dụng. Sự việc diễn ra tựa hồ lão Xèng đã biến mất không một dấu tích.
Thước và Bảo cũng nghĩ giống thầy Lương, nhưng nếu như thế, thì tại sao lão Xèng biến mất....? Chỉ vừa mới lúc trước, vẫn còn thấy, vậy mà thoáng một cái cứ như thể lão Xèng bị bốc hơi vậy.
[.......]
Từ lúc tìm kiếm cho tới nay, đã trôi qua gần 30 phút, Bảo vẫn cố gắng gọi mặc dù Bảo biết, có gọi nữa kết quả cũng vẫn như vậy. Thước cũng không chịu ngồi yên, Thước cố tìm kiếm xem ngoài dấu chân trên đá, còn phát hiện ra được điều gì hay không..? Nhưng cũng giống Bảo, lão Xèng biến mất không để lại dấu vết gì.
Đột nhiên, từ dưới lòng hồ, có thứ gì đó đang dần dần trồi lên. Thầy Lương đang ngồi trên một tảng đá, quay lưng lại phía hồ nước. Đứng cách đó một khoảng, Thước là người đầu tiên phát hiện ra điều này, Thước hét lớn :
-- THẦY LƯƠNG, CHẠY ĐI......PHÍA SAU........CẨN THẬN PHÍA SAU.
Nghe thấy tiếng của Thước cũng như hành động chỉ tay đầy hoảng hốt, thầy Lương quay lại nhưng không còn kịp nữa.
" Roạt "
Từ dưới nước, một người vừa trồi lên, người này khua tay khiến cho nước bắn lên tung tóe. Nước bắn vào người khiến thầy Lương không kịp trở tay.
-- Hộc....Hộc....Hộc.......
Tiếng thở gấp của nhân vật vừa xuất hiện từ dưới đáy hồ khiến tất cả ngỡ ngàng, thầy Lương nói :
-- Lão Xèng......
Vuốt mặt, lúc này lão Xèng mới nhận ra, đang ngồi trước mặt mình là thầy Lương, không chỉ có thầy Lương, cách đó một khoảng còn có cả Thước và Bảo nữa.
Lão Xèng đáp :
-- Sao mọi người có mặt ở đây đông đủ thế....?
Bảo chạy vội lại nói :
-- Lão còn hỏi à...? Đồ mắc dịch, lão có biết chúng tôi vất vả tìm kiếm lão khổ sở như thế nào không...? Lão làm gì ở dưới hồ vậy...?
Thước mới là người ngạc nhiên nhất, Thước nheo mày hỏi :
-- Không phải chứ....? Lão đã ở dưới đó bao lâu vậy...?
Bước lên trên bờ, lão Xèng ngồi xuống khẽ điều hòa hơi thở, chưa trả lời những câu hỏi của Thước và Bảo, nhìn thầy Lương, lão Xèng nói bằng một ánh mắt nghiêm túc, một giọng nói trầm khàn :
-- Thầy Lương, tôi tìm thấy rồi........Tôi đã tìm được đường vào " Làng Sương....." à mà không....? Phải gọi nó là " Làng Quỷ " mới đúng. Có vẻ như, ngoài truyền thuyết về vàng, thì dường như nỗi ám ảnh về một ngôi làng chết chóc trong lời kể của những kẻ điên cũng thực sự tồn tại.......Chúng ta đã đến một nơi cực kỳ đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.