Thầy Lương hỏi lại :
-- Biến mất...? Lão đang nói đến cái gì vậy...?
Lão Xèng chỉ tay về phía khoảng tối trước mặt, nơi những cái cây mà chập tối hôm nay, lão đã buộc vải đỏ lên cành cây, lão Xèng nói :
-- Những mảnh vải tôi buộc vào cành cây đều đã biến mất....Không...không chỉ vậy, ngay cả vết chém mà tôi dùng dao chặt vào phần thân cây cũng...cũng...không còn. Chuyện...chuyện này là....sao hả thầy...?
Khẽ đưa thêm củi vào đống lửa đang cháy, tưởng chừng thầy Lương sẽ phải ngạc nhiên, hoặc có chút hoảng hốt khi nghe xong những gì lão Xèng vừa nói, nhưng không, giữ khuôn mặt bình thản, thầy Lương đáp :
-- Ra là chuyện đó khiến cho lão cảm thấy lo lắng. Cũng phải thôi, ai mà không hoảng sợ khi gặp những điều mà bản thân không thể lý giải được chứ. Tuy nhiên, việc này với tôi mà nói, không có gì là lạ lẫm, bởi tôi biết, có người đã đem giấu những mảnh vải của lão đi.
Lão Xèng sửng sốt :
-- Thầy nói thật sao...? Kẻ nào đã làm chuyện đấy...? Hay là....? Hay là thằng Thước..? Thôi đúng rồi, trước lúc đi ngủ, tôi có thấy nó đi đến khu vực nơi tôi buộc vải đánh dấu.....Chính là nó...
Thầy Lương lắc đầu :
-- Chậc, đúng là lão vẫn còn quá nhiều nghi hoặc đối với cậu Thước. Nhưng lão quên mất một điều, giả dụ cứ cho rằng cậu Thước là người giấu đi những miếng vải của lão, vậy trong lời kể của cậu Bảo, cậu ta cũng gặp trường hợp tương tự.....Thế lúc đó cậu Thước đâu có ở đây để làm việc ấy...? Còn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527357/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.