5 ngày sau, thể trạng cũng như sắc mặt của Thước những ngày qua đã biến chuyển tốt hơn. Ngày nào thầy Lương cũng cẩn thận chăm sóc cho Thước, từ đút từng thìa cháo hay từng bát thuốc được thầy canh lửa sắc ngày 3 lần. Ông Mừng lấy làm lạ lắm, dù sao đi nữa, thầy Lương với Thước cũng đâu phải ruột thịt, họ hàng gì. Cả hai chỉ tình cờ nhìn thấy nhau lần đầu tiên ở quán cơm nhà ông Mừng, thầy Lương cũng chỉ vô tình nghe được câu chuyện thương tâm về Thước. Vậy mà từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, ngải đã được giải xong, thầy Lương chưa khi nào phàn nàn một câu về những gì thầy làm cho Thước.
Rót cho thầy Lương cốc nước chè đậu đen, ông Mừng nói :
-- Mấy hôm nay nhìn bác chăm sóc nó vất vả quá. Bác làm tôi thấy cảm động, cứ như người cha đang chăm con mình vậy.
Thầy Lương khẽ lau mồ hôi trên trán, đỡ lấy cốc nước chè đậu từ tay ông Mừng, vừa cười thầy vừa đáp :
-- Đã không giúp thì thôi, còn đã giúp thì phải giúp cho trọn vẹn. Hơn nữa ngay từ đầu tôi đã nói với bác chủ, nhìn cậu ta tôi có chút gì đó đồng cảm. Tôi như nhìn thấy chính bản thân mình ngày xưa vậy, chắc có lẽ đó mới là lý do chính khiến tôi cứu cậu ấy.
Ông Mừng hỏi :
-- Nói như vậy, chẳng lẽ ngày trước thầy cũng bị điên như nó sao...?
Thầy Lương cười :
-- Điên ư..? Tôi e rằng mọi chuyện còn tồi tệ hơn thế rất nhiều, phải chi tôi chỉ điên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527304/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.