2h sáng, ngồi bên ấm trà nóng, trong lúc đợi, ông Mừng khẽ mở lời :
-- Thực sự rất xin lỗi bác, là tôi hồ đồ.
Kéo ghế ngồi cách đó một đoạn, Phển vẫn còn rùng mình khi hồi nãy lúc lại gần Thước, Phển nhìn thấy thứ gì đó ngọ nguậy sau lưng của Thước.
Nhấp một ngụm trà, thầy Lương thở dài :
-- Tôi cũng không trách bác chủ, nghĩ lại cũng có một phần lỗi của tôi. Lẽ ra tôi nên nói với bác chủ sớm hơn, mà kỳ thực tôi cũng đã định nói trong bữa cơm ngày hôm qua. Nhưng thấy bác chủ không để tôi nói, phần cũng ngại mọi người nhìn thấy sẽ kinh sợ. Chuyện đã đến nước này, đành phải tiếp tục cố gắng chứ ngồi đây trách móc nhau đâu giải quyết được vấn đề gì...?
Phển nói lớn tiếng :
-- Ừ thì cứ coi như là ông đang cứu thằng Thước, vậy ông giải thích thế nào những gì mà tôi đã nhìn thấy. Việc nó nôn ra cục thịt đỏ như máu, rồi việc ông cho nó uống thứ nước gì mà uống xong nó đau đớn như vậy, rồi....rồi cả thứ gì động đậy sau....sau lưng nó....nữa....? Ông....ông giải thích đi.
Thầy Lương mỉm cười, thầy Lương đáp :
-- Cậu nhà đây đúng là người nóng tính, thôi được rồi, tôi sẽ giải thích cho cả hai người cùng hiểu. Thực ra cái hôm bác chủ làm món thịt viên mà cậu nhà đây sợ hãi không dám ăn là tôi cũng biết cậu ta đã nhìn thấy điều gì đó bất thường rồi. Vậy nên hôm sau tôi mới muốn thưa rõ với bác chủ. Như tôi đã từng nói, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527300/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.