Đến bữa cơm tối cũng vậy, Phển cáo ốm không muốn ăn cơm. Mới qua một ngày nhưng tối nay, ông Mừng nhìn Thước dường như đã có chút gì đó khác lạ. Thước vẫn cười ngây dại như một đứa trẻ, mặc dù vẫn ăn cơm bốc bằng tay, tuy nhiên, số lượng cơm rơi vãi ra ngoài không còn nhiều nữa. Buổi trưa cũng thế, khác với những ngày trước, khi cho ăn, Thước ăn rất bẩn, không chỉ vương vãi mà còn miết nhoe nhoét xuống nền đất.
Ông Mừng nói với thầy Lương :
-- Từ hôm tắm rửa sạch sẽ, nhìn nó ăn uống cũng gọn gàng hơn bác ạ. Thế cũng đỡ, chứ trước mỗi lần cho nó ăn xong, thằng con tôi nó vừa dọn vừa khó chịu. À mà bác Lương này, con gà trống tôi mua bác vẫn chưa dùng đến à...?
Thầy Lương đáp :
-- Tạm thời chưa dùng đến, nhưng bác chủ nhớ lời tôi dặn, chỉ cho nó uống nước chứ đừng cho ăn gì trong vòng 3 ngày. Sáng nay tôi sờ vào diều, thấy vẫn còn nhiều thức ăn, phải để tiêu hóa hết chỗ thức ăn cũ đi mới được. Thế nên trong 3 ngày đừng cho con gà ăn gì cả.
Ông Mừng gật đầu :
-- Tôi nhớ rồi, cần gì bác cứ nói, tôi sẽ giúp bác chuẩn bị.
Ăn cơm xong, thầy Lương phụ ông Mừng dọn dẹp rồi đưa Thước quay trở lại gian nhà để củi. Ông Mừng đang rửa bát thì Phển đi ra, ngồi xuống cạnh bố, Phển hỏi :
-- Bố này, bố có thấy ông Lương kia có gì bí hiểm không..?
Ông Mừng đáp :
-- Bí hiểm...? Là sao...? Tự nhiên mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527297/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.