**Lời tác giả**: hồi kết nè, mọi người chuẩn bị tinh thần chưa?
_____________________
**1**.
Tôi đứng trước mấy chục cổ thi thể.
Da thịt đã không còn, cũng chẳng có mảnh y phục nào phủ che.
Một đống xương trắng không vẹn nguyên, phần thì treo trên tường, phần thì rơi xuống đất, trộn lẫn vào nhau, chẳng thể nào biết ai là ai nữa rồi.
Tự nhiên cảm thấy...
Bản thân mình vốn dĩ...
Đáng lý ra...
Cũng nên là một trong những bộ hài cốt trên kia.
**2**.
Chí Kiên chạm vào vai khiến tôi chợt tỉnh.
Tôi quay đầu nhìn Chí Kiên.
Hắn cúi đầu, nét mặt dằn vặt.
Trong ánh mắt, dường như muốn nói gì đó.
Hắn chần chừ một hồi, rồi hỏi tôi:
"Điện hạ...người có hận ta không?"
À...
Xem ra ban nãy tôi có chút mất kiểm soát, khóc cười vô tội vạ, khiến hắn nghĩ nhiều rồi.
Tôi đưa tay, chạm vào khuôn mặt buồn bã trước mắt.
Tôi mỉm cười, lắc đầu.
Sau đó kéo tay Chí Kiên rời khỏi chỗ này.
Nhưng vừa bước được vài bước.
Thì tự nhiên ngất xỉu.
**3**.
Tôi tỉnh lại trong lữ quán.
Chí Kiên túc trực bên cạnh, lo lắng cho tôi vô cùng.
Hắn quỳ bên giường, ngập ngừng nói nếu trong lòng tôi có gì khó chịu thì cứ nói.
Hắn chấp nhận nghe hết.
Tôi vuốt chán mỉm cười, bảo hắn nghĩ nhiều rồi.
Đường xa, tôi bị say nắng nên mới ngất xỉu mà thôi. Uống chút nước là khỏe ấy mà.
Sau một hồi, Chí Kiên lại hỏi tôi, mấy bộ xương trắng trên tường thành...phải làm thế nào.
Tôi chớp mắt nhìn hắn.
Hỏi làm thế nào là làm thế nào?
Chuyện quá khứ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quon-qua-quon-lai-giua-vo-van-the-gioi/1689632/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.