Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
Thu Nhuyễn Nhuyễn ghé vào trong ngực Mạc Ly, ôm hắn không buông tay, hỏi hắn chuyện phát sinh mấy ngày này. Mạc Ly không muốn nói, cái này có gì mà nói, một cái tiếp một cái hôn ướt át dừng ở trên mặt nàng, so với nói chút chuyện vô dụng, không bằng ân ân ái ái tới một hồi. Tay Mạc Ly sờ vào xiêm y nàng, thân mật khăng khít mà chào đón cùng với hai đại bạch thỏ. Thu Nhuyễn Nhuyễn bắt lấy tay hắn không cho hắn động, đỏ mặt gỡ bình ngọc nhỏ trên cổ xuống, đưa cho hắn, đeo cái này còn làm việc ấy làm nàng có cảm giác bị người ta nhìn. Mạc Ly hiểu ý, nhét bình ngọc nhỏ xuống phía dưới gối đầu, lúc này mới xoay người đè ép lên. Linh Thái lão nhân ở bình tụ âm nghe thanh âm vợ chồng son ân ái, đáng tiếc mà lắc đầu, người tu đạo sao có thể tham luyến nữ sắc. Mạc Ly vốn là thân thể thuần dương cực kỳ khó được, tu luyện sẽ là làm ít công to, nếu nữ tử tầm thường còn tạm được, cố tình tức phụ là thân thể thuần âm, liên lụy không phải một chút. Linh Thái lão nhân cũng không cho rằng Mạc Ly không biết cái này, đến nỗi vì sao hắn biết còn làm như thế, chính là hắn tự lựa chọn. Vốn dĩ Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng cho rằng hắn vẫn luôn không viên phòng cùng nàng là bởi vì việc này, hiện tại xem ra cũng không phải. “Nhuyễn Nhuyễn, tức phụ ngoan, lại mở chân ra chút.” Thu Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt lên dạng dạng chân, cảm thụ được vật cứng của hắn tiến vào trong cơ thể nàng, nhịn không được kêu rên ra tiếng. “Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn bên trong thật thoải mái.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được che mặt, nàng nghĩ không rõ vì sao mỗi lần hắn ân ái đều sẽ nói những lời này với nàng. Mạc Ly nếu biết nàng nghĩ như thế, chắc chắn nói cho nàng, đương nhiên là thoải mái đến cực kỳ, mới có thể nhịn không được phát ra cảm thán như vậy. Mạc Ly ôm chặt lấy tiểu tức phụ, một chút một chút mà buông eo, đụng đến chỗ sâu trong cơ thể tiểu tức phụ. Thu Nhuyễn Nhuyễn cắn môi, chịu đựng tiếng rên rỉ, thừa nhận hắn cậy mạnh. Cách vách Lưu Kỳ ghé vào trên tường, nghe bên cạnh có động tĩnh loáng thoáng, một hồi lâu mới trở lại trên giường, áp lên chưởng quầy phu nhân đã sớm cơ khát khó nhịn. Chưởng quầy phu nhân tự mình lắc mông, hỏi: “Công tử chẳng lẽ thích phu nhân?” Lưu Kỳ lắc đầu, hỏi ngược lại: “Thích nàng ấy làm gì?” “Vậy nô gia sao lại nhìn thấy công tử để bụng với nàng ấy như vậy?” “Đương nhiên là vì những việc trước đây, mới có mặt mũi quan tâm nàng ấy nhiều hơn thôi. Bản công tử tuy rằng không có phẩm vị, nhưng cũng không phải là không bằng cầm thú, thê tử bằng hữu không thể khinh, những lời này vẫn hiểu được. Lại nói thiên hạ nhiều nữ nhân như thế, tội gì nhớ mong một người. Nếu bản công tử nhớ mong một nữ nhân, làm sao cho tao hóa nàng đây vào cửa.” Lưu Kỳ cười tủm tỉm nói một chuỗi dài, vừa nói vừa xoa xoa bộ ngực to khác hẳn người thường của chưởng quầy phu nhân. “Vậy vừa mới công tử sao lại vẫn luôn ghé vào trên tường nghe lén?” “Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, bất quá ta đi chứng thực một chút những lời này có phải thật sự hay không thôi. Tiên sinh mới là loại người mãn tâm mãn nhãn chỉ có một nữ nhân, ta đi theo bọn họ lăn lộn lâu như thế, cũng chưa từng gặp hắn nhìn nhiều một nữ nhân khác. Chỉ cần phu nhân ở đó, ánh mắt hắn sẽ không rời khỏi người phu nhân. Ta vẫn không rõ, tiên sinh thế nào mà làm được như vậy.” Lưu Kỳ không nghĩ ra, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn, nam nhân nào không phải tam thê tứ thiếp, không chỉ có tự mình tìm, phu nhân nhà mình cũng nạp thiếp cho, các trưởng bối còn sẽ ban thưởng một hai nha đầu ấm giường, tam thê tứ thiếp xem như còn ít. Chưởng quầy phu nhân không tin, nói: “Nào có mèo không ăn cá, dù đầu gỗ ngật đáp trung thực nhà ta kia đều từng có một hai lần tình duyên sương sớm.” “Chưởng quầy sao? Nhưng thật ra không nhận ra a, nàng nói xem.” Lưu Kỳ nói, thay đổi tư thế cho nàng, để thuận tiện cho nàng động. Chưởng quầy phu nhân vừa phe phẩy eo vừa nói: “Nói đến chàng có khả năng còn không tin, đầu gỗ ngật đáp kia từng dưỡng ngoại thất bên ngoài, bằng không chàng cho rằng vì sao hắn chịu đựng ta đội nón xanh cho hắn.” Lưu Kỳ thật ra không thấy chưởng quầy chính là người biết dưỡng ngoại thất, ưỡn eo đỉnh đỉnh thật mạnh thúc giục: “Phu nhân tiếp tục nói.” “Ta cùng với hắn là đính hôn từ trong bụng mẹ, không có cảm tình gì, hắn chính là thích Nhu Nương nhà cách vách. Lúc trước hắn cũng từng nghĩ đến từ hôn, nhưng cha mẹ chúng ta đều không đồng ý, hắn và Nhu Nương có duyên không phận, hắn cưới ta, Nhu Nương gả cho huynh đệ tốt của hắn. Có thể là ý trời đi, người nọ không mấy năm đã chết, trong nhà cũng không có người nào, hắn liền lấy danh nghĩa của huynh đệ tốt tới chăm sóc, trai đơn gái chiếc, một lần hai lần, số lần nhiều đương nhiên cứ vậy liền thông đồng.” Lưu Kỳ cảm giác chưởng quầy phu nhân càng nói, động tác trên eo càng nhanh, nghĩ đến nàng có hành vi phóng đãng thông đồng nam nhân như thế, cũng có nguyên nhân ở chưởng quầy. Quả nhiên, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Lần đó ta trộm theo dõi hắn, đi đến chỗ Nhu Nương, đó là lần đầu tiên chính mắt ta nhìn thấy bọn họ pha trộn, cũng là lần đầu tiên ta đội nón xanh cho hắn. Nguyên nhân chính là lúc hắn cùng với Nhu Nương làm ta khó chịu, vừa lúc đụng phải Vương Hồ Tử. Năm đó Vương Hồ Tử còn chưa bị tiên sinh trừng trị, thật càn rỡ, ta lẻ loi một mình gặp được hắn, còn không phải là dê vào miệng cọp sao. Ở cửa nhà Nhu Nương, ta bị Vương Hồ Tử đè ở trên tường muốn một lần lại một lần. Hắn ở bên trong chơi nữ nhân khác, chính nữ nhân của hắn ở bên ngoài bị người khác chơi, còn không phải là báo ứng sao?” Chưởng quầy phu nhân châm chọc mà cười một tiếng, tiếp tục nói: “Khi hắn đi ra, đồ vật của Vương Hồ Tử còn ở trong cơ thể ta, Vương Hồ Tử ngay trước mặt hắn bắn ta một bụng tinh, lúc này mới vừa lòng rời đi. Từ đó về sau hắn và Nhu Nương chặt đứt, lại không nhắc đến việc này, chỉ có ta biết trong lòng hắn vẫn nghĩ Nhu Nương, mỗi lần hắn uống say sẽ coi ta như Nhu Nương, thao làm lại phá lệ lợi hại, việc này ta vẫn luôn biết, đêm tân hôn đã biết.” Chưởng quầy phu nhân đang cười, Lưu Kỳ lại cảm giác được nàng cười thật thê lương. “Hắn đối với ta cái gì cũng tốt, cái gì cũng có thể chịu đựng, cho dù ta đeo cho hắn nón xanh này lại nón xanh khác, nhưng hắn chính là không quên được Nhu Nương, chính là không yêu ta, chàng biết vì cái gì chúng ta vẫn luôn không muốn hài tử sao?” Lưu Kỳ lắc đầu, hắn biết đâu được. “Là hắn không cần, rất nhiều lần ta có mang, đều để cho hắn đút thuốc bỏ thai. Làm sao hắn lại muốn đâu, hắn và Nhu Nương đã sớm có hài tử nha.” Chưởng quầy phu nhân vẫn nhịn không được khóc, khóc thở hổn hển, nhưng thật ra làm Lưu Kỳ có chút chân tay luống cuống. “Nam nhân không một ai tốt!” Lưu Kỳ căm giận mắng. Chưởng quầy phu nhân bị bộ dáng này của hắn chọc cười, giơ tay xoa xoa nước mắt trên mặt, nói: “Nói được giống như chàng không phải nam nhân vậy.” “Ta cũng không phải thứ tốt gì.” Lưu Kỳ không sao cả, tự thừa nhận. Chưởng quầy phu nhân lại tiếp tục động, phe phẩy eo, phun ra nuốt vào nhục côn trong cơ thể. “Nếu ta còn có một tia lựa chọn, ta sẽ cùng hắn hòa ly, thành toàn hắn và Nhu Nương, nhưng nếu ta rời khỏi hắn, cũng thật sự lẻ loi một mình, không nhà để về.” “Vậy thì có khó gì, bản công tử giúp nàng là được.” ………………… Đoàn người Mạc Ly rời khỏi trấn Bão Liễu không được mấy ngày, chưởng quầy và chưởng quầy phu nhân đã hòa ly, sau đó phu nhân rời khỏi trấn Bão Liễu, không bao lâu chưởng quầy bán khách điếm ra ngoài, cũng rời khỏi trấn Bão Liễu. “Quốc sư, vợ chồng chưởng quầy hòa ly ngươi cũng tính đến rồi?” Lưu Kỳ hỏi, trong tay còn ôm con bồ câu đưa tin, đây là hôm nay hắn nhận được con bồ câu đưa tin thứ năm. Mạc Ly lắc đầu, nói: “Bọn họ ly không được, nàng ấy và chưởng quầy duyên phận chưa hết, vận trình thương quan đào hoa nàng ấy đi cũng không còn mấy, lần này ở bên nhau rồi là có thể tốt tốt đẹp đẹp cả đời.” Lưu Kỳ tức khắc ủ rũ, thả bồ câu đưa tin bay đi, nói: “Thật sự cái gì cũng không thể gạt được quốc sư ngài.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau