Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
Lưu Kỳ không kịp nghĩ nhiều, nữ nhân đẩy cửa đi ra, Lưu Kỳ chạy nhanh trốn vào một chỗ âm u bên cạnh, nữ nhân cũng không phát hiện ra hắn, lập tức đi về phía đông. Lưu Kỳ vội vào nhà xem xét hơi thở của Chiêu Giác pháp sư, đã không còn cách nào xoay chuyển trời đất, nữ nhân kia cũng thật đủ tàn nhẫn! Lưu Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là xa xa đuổi theo nữ nhân kia, hắn trực giác cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Theo lý muốn chạy trốn thì nữ nhân hẳn là phải đi về phía cửa thôn, lại không ngờ rằng nàng như là chui đầu vào lưới mà đi chùa Bồ Đề, hơn nữa cũng không vào từ cửa chính, là từ cửa hậu hẻo lánh tiến vào chùa Bồ Đề. Lưu Kỳ đi theo nàng, chỉ thấy nàng vào tăng xá, ở tàng cây dưới tăng xá kêu vài tiếng giống một loài chim nào đó, không bao lâu một gian phòng mở cửa, một hòa thượng tuổi không sai biệt lắm với nữ nhân đi ra, nữ nhân vừa thấy hắn liền chạy tới đón, nói: “Ta làm theo lời ngươi nói, hắn đã chết, ngươi nên thực hiện lời hứa hẹn đi?” Hòa thượng không nói, duỗi tay bấm đốt ngón tay một phen, lúc này mới từ trong tay áo lấy ra cái bình nhỏ đưa cho nàng, nói: “Vì một ngoại nhân mà giết thúc thúc ruột của ngươi, ngươi cũng thật sự lợi hại.” “Phi! Đồ vật mặt người tâm thú kia mới không xứng làm thúc thúc ta, có thúc thúc nào lại khinh bạc chất nữ của mình? Còn gạt ta là hồ yêu quấy phá, quỷ mới tin lời này của hắn, nếu không phải bởi vì hắn, ta sớm đã cùng An Lang ở bên nhau.” Nữ nhân nói, mở cái chai ra, vừa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh. Hòa thượng che mũi miệng lại nhặt cái chai lên, dùng tay vỗ vỗ mặt nữ nhân, khẽ trào phúng: “Thật đúng là nữ nhân ngốc, không tin thúc thúc ruột, ngược lại cảm thấy tiểu bạch kiểm kia là người tốt, thế nhưng vì làm hắn sống lại mà giết thúc thúc ruột của mình. Đường đường Chiêu Giác pháp sư lại chết ở trên giường chất nữ mình, ngẫm lại thật kích thích mà tàn nhẫn.” Hòa thượng bế nữ nhân lên, lặng lẽ ra khỏi chùa Bồ Đề, lại trở về nhà nàng ta. Lưu Kỳ cũng không dám theo nữa, vội chạy đi gọi quốc sư. Mạc Ly vừa mặc quần áo vừa nghe hắn ngắn gọn nói lại hết thảy đã trải qua, nghe đến Chiêu Giác pháp sư đã chết thì không khỏi ngẩn người, vốn tưởng rằng sẽ là bởi vì lúc so đấu sẽ có nguy hiểm, lại không ngờ rằng là chết như thế này. 230 Nếu việc này truyền ra ngoài, trăm năm danh dự của chùa Bồ Đề khẳng định sẽ bị hủy, nếu để Lưu Kỳ phát hiện, nghĩ đến vận mệnh chú định nhất định phải để hắn giải quyết việc này. Theo như lời Lưu Kỳ, là có người sai sử nữ nhân đó giết hại Chiêu Giác pháp sư, người nọ cũng là hòa thượng ở chùa Bồ Đề, vậy thì có chút nói không thông, giết chết Chiêu Giác pháp sư còn có thể dùng vị trí chủ trì để giải thích, nhưng tổn hao danh dự chùa Bồ Đề đối với hắn ta có chỗ tốt gì? Mạc Ly cùng Lưu Kỳ đuổi tới chỗ đó, người nọ vừa lúc bố trí xong hiện trường, Mạc Ly vốn tưởng rằng hòa thượng trong miệng Lưu Kỳ này tuổi tác không sai biệt lắm với Chiêu Giác pháp sư, là người cùng cấp cạnh tranh vị trí chủ trì, lại không ngờ rằng chỉ là một tiểu hòa thượng tuổi không lớn. Đối phó với tiểu hòa thượng này đương nhiên không tốn nhiều sức lực, dễ dàng bắt trói được. “Ngươi vì sao phải giết Chiêu Giác pháp sư?” Mạc Ly hỏi hắn. Tiểu hòa thượng cười khẽ, hoàn toàn không sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên bởi vì hắn đáng giết.” “Ta đoán xem, các ngươi tuổi này giết người hoặc là vì báo thù hoặc là vì tình yêu, lấy thủ đoạn này trả thù tới xem, khẳng định là vì tình yêu, ta đoán không sai đi?” Lưu Kỳ khoe khoang nói. Lưu Kỳ nói xong, tiểu hòa thượng trên mặt không còn tươi cười, có thể thấy là đoán đúng rồi. Lưu Kỳ trong lòng có cớ, tiếp tục nói: “Tiểu hòa thượng vì nữ nhân giết sư phụ? Ta nói đúng rồi? Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, hai thầy trò đều là sắc hòa thượng.” “Không! Ta mới không giống hắn!” Tiểu hòa thượng giận dữ hét lên, nào còn có bộ dáng bình tĩnh vừa mới rồi kia. Từ trong miệng hắn đã biết được ngọn nguồn sự tình, tiểu hòa thượng và Chiêu Giác pháp sư giống nhau, đều vào chùa Bồ Đề tu hành từ nhỏ, chỉ có một chút bất đồng, tiểu hòa thượng là đứa trẻ bị vứt bỏ, là Chiêu Giác pháp sư nhặt về từ nơi đất hoang, đặt tên là Tuệ Quả. Tuệ Quả ở trên phật hiệu cực có thiên phú, là người xuất sắc trong đám đệ tử cùng thế hệ, cùng với Chiêu Giác pháp sư có quan hệ như thầy cũng như cha. Tuy nhiên, tiểu đồ đệ cực có thiên phú này lại không muốn làm hòa thượng, hắn thích Tú Tú cô nương trên trấn. Tú Tú cũng từng là người thôn Khảm Chu, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, sau đó nàng theo người nhà dọn đi trấn trên, mỗi lần hắn ra ngoài hoá duyên đều phải đi trấn trên gặp mặt Tú Tú một lần, nghe tiểu cô nương mới vừa thay răng lặng lẽ nói chuyện. Theo hai người chậm rãi lớn lên, cảm tình giữa hai người chậm rãi nhiều thêm chút biến hóa, ai cũng không mở miệng, nhưng hai người đều biết tâm tư đối phương, Từ đó bắt đầu, Tuệ Quả liền không muốn làm hòa thượng nữa, hắn muốn hoàn tục cưới Tú Tú. 231 Ngày đó buổi tối hắn nói với sư phụ ý niệm muốn hoàn tục, bị sư phụ một ngụm từ chối, sư phụ nói hắn cực có thiên phú, hy vọng hắn có thể làm chủ trì đời kế tiếp của chùa Bồ Đề, giống như quốc sư thiếu niên, ngày sau càng nhiều đất dụng võ. Quốc sư có thể có phu nhân, chủ trì lại không thể có Tú Tú, ở trong lòng hắn Tú Tú có thể nói là quan trọng hơn nhiều so với vị trí chủ trì. Hắn biểu lộ ý nghĩ của mình, sư phụ tức muốn hộc máu mà cho hắn một cái tát, đó là sư phụ lần đầu tiên đánh hắn. Sư phụ phạt hắn đi Tư Quá Nhai cấm túc, nói là không quên Tú Tú thì không cho hắn ra. Không ra thì không ra đi, dù sao cũng không có khả năng quên Tú Tú. Từ đó về sau mỗi ngày sư phụ tới giảng phật hiệu cho hắn, khuyên hắn quy y, khuyên hắn quên Tú Tú. Hắn mỗi ngày cãi cọ với sư phụ, hắn không thuyết phục được sư phụ, sư phụ cũng không thuyết phục được hắn, hắn hỏi sư phụ, chẳng lẽ ngài chưa từng gặp được cô nương làm cho tâm động? Lúc ấy bị hắn cãi lại đến tức giận, sư phụ có chút nói không lựa lời, cả giận nói: “Sắc tức là không, không tức là sắc, ngươi không cần bị sắc tướng mê hoặc, sư phụ trước kia, hiện tại, sau này đều sẽ không như ý ngươi!” Sư phụ nói xong nổi giận đùng đùng đi rồi, liên tiếp mấy ngày cũng không tới Tư Quá Nhai nhìn hắn. Nửa tháng sau, sư phụ bảo sư đệ tới đón hắn xuống núi, hắn cho rằng sư phụ nghĩ thông suốt, lại chưa từng nghĩ, hắn tư quá mấy tháng này, sư phụ đi tìm cha mẹ Tú Tú, trước một ngày khi hắn xuống núi ,Tú Tú gả chồng, là sư phụ làm mối. Hắn điên rồi, khi đó đã điên rồi, lão lừa trọc bằng cái gì quyết định nhân sinh của hắn? Bằng cái gì thay thế hắn lựa chọn? Bằng cái gì gả Tú Tú của hắn cho người khác! Nếu lão ta muốn cho hắn làm chủ trì, hắn cố tình không để lão ta như ý, hắn ăn thịt uống rượu, phạm vào không ít giới luật của chùa Bồ Đề, nhưng lão lừa trọc cố tình túm hắn không buông, biểu tình trách trời thương dân làm ngươi tốt, hắn vừa nhìn liền muốn nôn. Lão lừa trọc nhốt hắn ở trên Tư Quá Nhai, mỗi ngày niệm kinh cho hắn nghe, vẫn luôn niệm mấy tháng, thẳng đến ngày đó, lão nói: “Nhà chồng Tú Tú đối với nàng cực tốt, nàng đã mang thai, ngày mai tới chùa để cầu tên cho hài tử, ngươi có muốn tới?” Hắn đi, nhìn Tú Tú âu yếm của hắn được một nam nhân khác thật cẩn thận che chở, hắn cười chúc mừng bọn họ một phen. Tú Tú hỏi hắn, mấy ngày nay đi đâu vậy? Hắn cười đáp: “Đi chùa khác cùng người ta tham thảo kinh Phật, không nghĩ tới hôn kỳ của nàng định nhanh như thế.” Hắn nhìn ra thất vọng trong mắt Tú Tú, có lẽ nàng cho rằng hôn sự của nàng hắn cũng đã biết. Hắn tự tay tính một quẻ thượng thượng cho hài tử của bọn họ, cũng tính được một người, đã làm thì không hối hận. Không hối hận? Có thể nào không hối hận đâu? Cuối cùng hắn hối hận chính là nói việc mình thích Tú Tú cho lão lừa trọc, lúc trước nếu hắn cứ lặng lẽ mang theo Tú Tú xa chạy cao bay thì thật tốt! Từ đó hắn liền thề nhất định phải làm cho lão lừa trọc cũng được nếm thử tư vị sống không bằng chết này!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau