Bàn tay kia của ta ở dưới thân lần mò tìm kiếm một hòn đá sắc nhọn.
Tiếng rên rỉ nghẹn lại của gã nam nhân, hòa lẫn với máu nhỏ xuống nền đất bùn.
Ta dùng hết toàn lực đẩy gã nam nhân vẫn còn đang co giật và vùng vẫy ở trên người ra, dùng tấm vải quấn chặt tứ chi gã ta, nhét giẻ vào miệng để ngăn gã ta gọi cứu binh.
Trái tim ta đập điên cuồng, như muốn nổ tung.
Một đời trước, vào đêm này ta trở thành quân kỹ, sau đó khi quân địch đại bại được giải cứu về Trung Nguyên, từ quân kỹ bị biếm thành quan kỹ.
Khách làng chơi đón hết người này đến người khác, diễm danh của ta vang khắp kinh thành.
Và Minh Viễn Thiện chính là vị ân khách cuối cùng của ta.
Ta lần nữa lấy lại tinh thần, rồi không chút do dự cởi quần áo trên người ra, thay vào bộ đồ của binh lính.
Bên ngoài lều có tiếng bước chân vang lên, ta nín thở, ngồi xổm trong góc, dùng tay đẩy tấm màn giường tạo ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, cổ họng cũng rên lên vài tiếng thút thít nũng nịu.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài vài giây, rồi liền rời đi.
Ta không nán lại lâu, lợi dụng màn đêm đi ra khỏi lều, nhưng lại đụng phải một tiểu đội tuần tra.
Trong tình thế cấp bách, ta chỉ đành nép vào chiếc lều gần nhất.
Nhưng vừa bước vào, ta đã hối hận.
Máu tươi sền sệt chạm vào giày da dưới chân ta, lan ra đến tận cửa lều, và thứ lay động dưới ánh nến chập chờn là hàng mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-hom-nay-ha-co-chua/5212600/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.