Quốc sư người được xưng là thần tiên hạ phàm, gần đây tánh khí táo bạo, vẻ mặt không vui, nhưng đám người đang ở trong Quốc sư phủ lại thần tình vui sướng, ý cười trong suốt, mà bên ngoài mỗi ngày đều có người hỏi Quốc sư phủ có thiếu người hay không, có thể hay không vào Quốc sư phủ làm việc, cho dù là dọn nhà xí cũng chịu. Nguyên nhân toàn bộ đều do vị tiểu thần tiên kia hiển linh, làm cho nhiều người được lợi ít, chuyện này đã truyền tới đầu ngõ cuối xóm ai ai cũng biết. “Hỗn đản này dám dọn vào phủ đệ của ta, ở trong này giả thần giả quỷ, còn vọng tưởng muốn trộm tiết khố của ngươi!” Ma Ngạo tức giận muốn chết. Nguyệt Quý xoa trán, đau đầu không thôi. Hứng thú Ngạo Ngạo đối với y đã vượt ngoài tưởng tượng, gần đây còn xuất hiện một Táo Thần thích rình rập, trăm phương nghìn kế muốn trộm tiết khố của y, y không biết đây là vinh hạnh, hay là một trò đùa cười không nổi. Y cười khổ nói: “Cũng không phải đại sự gì, hắn muốn liền cho hắn, dù sao cũng chỉ là vài miếng vải nhỏ mà thôi.” “Hắn dám lấy, ta liền giết hắn, quản hắn có phải hay không thần tiên.” “Bất quá là một vật ngoài thân, cái kia giá trị cũng chỉ vài văn tiền…” “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là, là —— ” Hắn bạo phát, nhớ tới giết nước tại Tĩnh Bình quận vương phủ ngày ấy, Táo Thần cầm khăn trắng của Nguyệt Quý, cơ hồ là dán vào chóp mũi hít ngửi, mùi thơm mê người trên cơ thể của Nguyệt Quý làm sao có thể để tên lạn thần kia ngửi được. Hắn hận không thể bắt lấy tên kia đánh một trận thật tàn nhẫn, sau đó ném ra khỏi Quốc sư phủ, nhưng tên lạn thần này chả có pháp lực gì, ngược lại trốn rất giỏi, vừa nghe đến cước bộ của hắn, liền chạy mất không thấy bóng dáng tăm hơi. “Đừng bày ra vẻ mặt này, đợi lát nữa có khách nhân đến.” Trên tiểu bàn bày một bộ trà thơm, không quá một hồi đã có ba người đến, cầm đầu chính là Lâm Vi Hòa, đứng kể bên hắn là Trương Nhã Quân, mà phía sau Trương Nhã Quân còn một thiếu niên mi thanh mục tú, tính trẻ con chưa thoát, hai vai cụp xuống, giống như xương vai sai lệch, cả người đứng không quá thẳng, xem ra y chính là Trương Ấu Quân. “Nhã Quân vài ngày trước bởi vì sự vụ bận rộn không thể tới thỉnh an, thỉnh quốc sư chớ trách.” Gương mặt tuấn tú của Trương Nhã Quân hé ra một chút mệt mỏi. Nguyệt Quý đoán rằng mấy ngày nay, vì việc của Trương Ấu Quân, hắn nhất định bận rộn bất kham. Nghe nói, Trương Nhã Quân mang theo đệ đệ rời khỏi nhà tự lập môn hộ, Trương lão đầu phái người điều tra, sau đó mang người đến đòi đem Trương Ấu Quân đi, Trương Nhã Quân nhờ vào sự trợ giúp của Lâm Vi Hòa mới miễn cưỡng không cho Trương lão đầu vào cửa, nhưng Trương lão đầu tựa như người điên mỗi ngày gây sự, cuối cùng Lâm Vi Hòa đành đem bọn họ ngụ trong biệt viện ở ngoại thành, Trương lão đầu không dám đối đầu cùng quan phủ, quấy rầy mới ít đi. “Ân công đại ân, hôm nay Nhã Quân đặc biệt đưa xá đệ đến bái tạ.” Hắn nói xong vỗ vỗ đệ đệ. Trương Ấu Quân đứng dậy, nhẹ nhàng cuối bái, chỉ thấy hắn hai vai cứng ngắc, động tác không được linh hoạt lắm. “Thương thế y còn chưa đỡ sao?” Nguyệt Quý hỏi. Trương Nhã Quân lắc đầu, “Đã đi nhiều danh y, vẫn là trị không được, sợ rằng cả đời này đệ đệ khó có thể dùng tay vẽ lại.” Trương Ấu Quân trên mặt mang nét cười, “Ca, không quan hệ gì, như vậy đệ liền không bao giờ vẽ tranh nữa.” “Nói bậy.” Trương Nhã Quân hé miệng quở trách, trong mắt lại ẩn chứa lo lắng. Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ mình thân là họa sư cũng nhìn không ra sao? Khi xung quanh yên tĩnh, Ấu Quân sẽ dùng miệng ngậm lấy bút mà vẽ, có khi thất bại liền thấp giọng khóc, hắn nghe được cõi lòng đều tan nát. Chỉ cần nghĩ tới song chưởng chính mình bị phế, không còn có thể vẽ tranh, cảm giác sợ hãi khiến tâm cũng lạnh đi một nửa. Vẽ tranh tựa như sinh mạng của mình, một ngày kia nếu không thể vẽ, cũng đồng nghĩa tính mạng của hắn đã tận, hắn là như thế, Ấu Quân chẳng lẽ không phải sao? “Nhã quân, ngươi từng vẽ qua hoa trung chi vương (vua của loài hoa) _ mẫu đơn chưa?” Câu hỏi của Nguyệt Quý làm Trương Nhã Quân ngạc nhiên, lập tức khóe miệng lộ ra vẻ nụ cười. Đúng vậy, hắn đã vẽ qua, còn nhớ lúc đó gió nhẹ thổi qua, mẫu đơn kia khe khẽ lay động, ánh nắng chiếu xuống hoa kia giống như đang cười, vô cùng diễm mỹ, đoạt nhân tâm phách, làm cho người ta chỉ nhìn một cái đã bị vẻ mềm yếu của đóa hoa mê hoặc, hắn làm sao có thể không vẽ? “Ở thành tây có rất nhiều loại mẫu đơn, vạn gốc cây tranh diễm, đẹp không sao tả siết, ta thấy được liền ngứa tay không thôi, họa lấy vài bức.” “Vậy ngươi chỉ vẽ mẫu đơn – Hoa trung chi vương mà thôi?” Nguyệt Quý hỏi câu này làm Trương Nhã Quân bật cười. Nguyệt Quý công tử tại sao lại hỏi một câu buồn cười như thế? “Hoa cỏ thiên hạ tranh nhau khoe sắc, tất cả đều xinh đẹp có khí chất, vẽ cũng vẽ không hết, nếu nói chỉ vẽ mẫu đơn cũng quá cố chấp rồi.” “Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Nguyệt Quý khẽ cười nói. Sau một lúc nói chuyện, khi Nguyệt Quý tiễn bọn họ ra cửa, y hướng Trương Nhã Quân nói ra mấy lời sâu xa. “Ma đạo dễ nhập, chính đạo khó đi, trong cuộc sống không chỉ có mỗi mẫu đơn là hoa, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng.” Trương Nhã Quân nghe được kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không hiểu ý này. Thế gian này đương nhiên không chỉ có mẫu đơn là hoa, mùa xuân hoa hồng nở rộ, mùa hè hoa dại đầy đất, thu qua ngào ngạt hương cúc, vào đông hoa mai trắng xóa góc trời, hoa có thiên thiên vạn vạn loại, mẫu đơn bất quá chỉ là một trong số đó, tạm đứng vị trí dẫn đầu mà thôi, cái này cùng ma đạo có gì quan hệ? Trương Nhã Quân hoàn toàn khó hiểu, thẳng đến một tháng sau, đệ đệ sắc mặt vui mừng giơ hai tay lên cho hắn nhìn, nhảy nhót nói: “Ca, huynh xem tay của đệ khỏi rồi, A Lang nói trong Quốc sư phủ có một vị thần tiên, chỉ cần cầm đồ vật Nguyệt Quý công tử đã dùng qua đi cầu sự, người sẽ giúp đỡ, A Lang giúp đệ lấy cây bút Nguyệt Quý công tử thường dùng nhất, đệ hiến cho thần tiên, đồng thời cầu mong tay của đệ mau chóng bình phục, kết quả tay lại đột nhiên khỏi hẳn.” Sau khi ca ca dẫn y đi Quốc sư phủ, y và người cùng tuổi A Lang vừa gặp như đã quen, liền thường xuyên đến cửa sau Quốc sư phủ tìm hắn chơi. Trương Nhã Quân nhìn đệ đệ cầm lấy giấy bút, ở trước mặt hắn giống như đang vẽ nguệch ngoạc, tùy tay loạn đồ vài nét bút, một lát sau một con bạch lanh sống động hiện ra. Tim của hắn ở trong lòng ngực dồn dập đập. Khi đệ đệ vẽ, hắn thậm chí không thể hô hấp, chờ sau khi y họa xong, hắn cảm giác cổ họng mình bị ai đó siết chặt. Đây là thiên phú trời cho, cho dù hắn có luyện tập đến cỡ nào, thì mười ngày, trăm ngày, ngàn ngày, so ra vẫn kém một bức tranh mà thiên tài tùy ý vẽ ra. Hắn hiểu được! Vì cái gì cha muốn hủy đi tranh của đệ đệ, vì cái gì cha muốn giam cầm đệ đệ, không chịu thả y đi, huynh hữu đệ cung (= anh em như tay với chân) là chính đạo thiên lý, nhưng không có người nói cho hắn biết, nếu như tài năng của đệ đệ vượt huynh trưởng gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, thì người tự nhận là đệ nhất thiên hạ huynh trưởng này còn có nơi nào dung thân? Tuy rằng ngày đó Nguyệt Quý công tử bảo hắn đem y rời khỏi nhà, hắn đã biết tài năng của đệ đệ nhất định cao hơn chính mình, nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy, hắn lại có loại thống khổ sống không bằng chết. Ông trời sao lại bất công với hắn, nếu Ấu Quân đã là Thần họa chuyển thế, tại sao còn cho hắn tài năng, nếu như một chút tài năng cũng đừng cho hắn, hắn sẽ không thống khổ như vậy! “Ca, đệ muốn đem đi cho A Lang xem, tối nay sẽ về.” Hồn nhiên không biết tâm sự của hắn, Trương Ấu Quân cuốn bản vẽ bỏ chạy ra ngoài. Trương Nhã Quân ngã ngồi trên ghế, ý thức mông mông lung lung, thẳng đến khi bầu trời tối đen, hắn vẫn ngồi ở đó nhìn không trung, bốn phía không người, nước mắt hắn lã chã chảy xuống, nguyên bản nhỏ giọng nức nở biến thành gào thét khóc lớn. Hắn hận! Hắn thật hận! Vì cái gì ông trời để cho Ấu Quân sinh ra trên đời? Vì cái gì y lại là đệ đệ của hắn? Hắn tình nguyện không gặp người này, cũng không muốn nhìn thấy tuyệt thế tài năng của y. Chính mình làm gì là thiên hạ đệ nhất họa sư, bất quá chỉ là một vở kịch, tựa như cha hắn nói tài hèn sức mọn, bởi vì tài năng của đệ đẹ bị mai mọt, hắn mới đắc chí tự cho mình tài năng bất phàm. Một khi bức họa đệ đệ vẽ lưu truyền ra ngoài, mình chắc chắn không sống yên ổn, hắn thà rằng chết đi cho xong chuyện, cũng còn hơn bị người khác ở sau lưng cười nhạo cùng phê bình. Hoặc là, đệ đệ chết bất đắc kỳ tử, thì trừ mình cùng cha ra, sẽ không ai biết hắn họa siêu việt cỡ nào. “Ta vì sao lòng dạ hẹp hòi, ác độc như thế, ta không thể chấp nhận đệ đệ, ta chùng cha đều giống nhau, dung không nổi đệ đệ sao?” Trái tim cơ hồ bị xé rách, hắn chạy đi tìm Lâm Vi Hòa, ở trong lòng ngực của Lâm Vi Hòa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Lâm Vi Hòa hỏi hắn nguyên nhân, hắn một mực không đáp. Hắn sao có thể nói, hắn muốn giết đệ đệ, muốn giết đệ đệ mà hắn thiên tân vạn khổ mới cứu ra được, bởi vì hắn tự ti, khó chịu, hâm mộ cùng ghen tị. Đúng vậy, ma đạo dễ nhập, chính đạo khó đi! Nguyệt Quý công tử sớm đã đoán trước được chuyện này, y biết sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hắn không chịu nổi tâm ma hấp dẫn, giết đi lòng bao dung, trở thành ác quỷ như phụ thân đối với Ấu Quân. Hắn nằm trong lòng Lâm Vi Hòa, nguyên lai tưởng rằng có người yêu bên cạnh, chính mình sẽ an tâm trở lại, nhưng hiện tại cho dù là ở bên cạnh ái nhân, cảm thụ chính mình được yêu rất nhiều, cũng không thể trừ đi con quỷ trong tâm. “Thì ra, nguyên lai ta cũng là một con ác quỷ.” Hắn lầm bầm giễu cợt bản thân. Lâm Vi Hòa nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Hắn nhắm hai mắt lại, trên môi lộ ra nụ cười hư vô mờ mịt. Ta chết, Vi Hòa sẽ rất thương tâm, đệ đệ chết, sẽ không ai đau lòng, vậy để đệ đệ chết không phải tốt hơn sao? Phải nói, vì tốt cho mọi người, đệ đệ hẳn là nên chết đi! Ác quỷ nha ác quỷ, vì cái gì ngươi lại tìm đến ta? Là bởi vì ta là con của ác quỷ, nên tất yếu cũng là một ác quỷ sao? Ma đạo dễ nhập, chính đạo khó đi, trong cuộc sống không chỉ có mỗi mẫu đơn là hoa, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng! Bên tai lại truyền đến lời nói của Nguyệt Quý công tử. Nhưng Nguyệt Quý công tử không biết, trên thế gian này chỉ có mẫu đơn là hoa trung chi vương, vua chỉ có thể có một, đệ nhất thiên hạ cũng chỉ có thể có một. Trương Nhã Quân nghiêng thân, nắm tay nắm chặt, móng tay bấm vào trong thịt lại không biết đau. Nếu không phải hắn đến Quốc sư phủ, nghe Nguyệt Quý công tử nói chuyện, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết sự thật, vĩnh viễn đều sẽ chìm đắm trong giấc mộng đẹp làm đệ nhất họa sư, được mọi người ca ngợi tán dương, tin tưởng tài năng của mình cũng rất kiêu ngạo. Nguyệt Quý công tử thông hiểu thế sự, cơ trí hơn người, nếu không phải y nói toạc ra hết thảy, thì mình sẽ không thống khổ như vậy. Cho nên trước khi muốn giết đệ đệ, nhất định phải giết kẻ làm người khác thật hận —— Bạch Nguyệt Quý kia! Hắn hận y, còn hơn so với hận đệ đệ! Vì sao y không đi tới nơi khác mà phát huy tài trí? Vì sao phải nhúng tay vào gia sự của hắn? Vì sao lại nói với hắn trên đời này không chỉ có mẫu đơn là hoa? Đúng! Đều là tại y, đều là y sai! Y làm cho hắn biết chính mình nhỏ bé, làm hắn phát giác ra con ác quỷ trong lòng; cũng là y, làm cho thân hắn tựa như rơi vào chảo dầu dưới địa ngục, bị ghen tị, tự ti đốt cho tan xương nát thịt, thương tích đầy mình, bị đau đớn, hối tiếc thêu đến thống khổ! Là y sai, đều là lỗi của Bạch Nguyệt Quý! Hắn tuyệt không có thể tha y! Chính mình ở trong địa ngục nhận hết thảy dày vò, tuyệt không thể để người này ở nhân gian ngày ngày khoái hoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]