Chương trước
Chương sau
Là quốc sư của Đại Đoan triều có địa vị cao được mọi người tôn sùng, ở trong triều đình có địa vị không thể lay động được, trong dân gian càng là niềm tin của vạn người dân.

Hắn luôn là người đứng trên cao, giống như đóa tuyết liên trên đỉnh núi, không ai có thể chạm vào góc áo của hắn, ở trước mặt hắn, bản thân giống như là con kiến nhỏ bé chỉ có thể nhìn lên.

Kỳ thật đời trước, nàng cùng Vân Y Phỉ giao tình cũng không sâu đậm, hoặc là khi đó nàng không có xem trọng Vân Y Phỉ, chú định là người không thể có được, cần gì phải phí tâm tư đâu.

Trong mắt thiên hạ, quốc sư là mây trên trời, nhưng nàng chỉ là bùn trên mặt đất, cái gọi là khác nhau một trời một vực không ai có thể chạm đến ai.

Nàng cũng không ngoại lệ, mỗi lần gặp nhau đều là nhút nhát nói năng lộn xộn hoặc là đỏ mặt chạy nhanh đi.

Chỉ nhớ mang máng lúc còn rất nhỏ, được hắn đã cứu một lần.

Mà khi nàng bị hủy dung mạo, hơi thở thoi thóp, lúc bị ném ở bãi tha ma, hắn lại là người đã ôm nàng vào lòng.

Vốn tưởng rằng không ai thu thập thi thể, thi thể bạo ngược nơi hoang vu, nhưng cuối cùng cũng tìm được một nơi yên bình.

Thượng Quan Yên Uyển nghĩ đến chút ấm áp cuối cùng nàng nhận được lúc đó, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, “Xuân U, mấy tiểu nha hoàn trong cung, có phải đều thích đàm luận về những việc liên quan đến quốc sư đại nhân có phải không?”

Mấy người Xuân U vừa nghe điều này, hai chân liền run lên, lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu xin tha.



Xuân U run rẩy nói, “Công chúa điện hạ, nô tỳ đáng chết, là nô tỳ quản thúc không nghiêm, để cho nha hoàn trong cung đàm tiếu chuyện không nên, việc này nhất định sẽ không có lần sau, xin công chúa yên tâm.”

Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy, chỉ xua tay, “Các ngươi đều đứng lên đi, không phải là ta muốn trách phạt các ngươi, chỉ là đột nhiên muốn biết vài chuyện về quốc sư đại nhân.”

Nghe nàng nói như vậy, mấy nha hoàn đều thở ra nhẹ nhàng.

Xuân U lén liếc nàng vài lần, xác thật công chúa không có đang tức giận, liền mạnh dạn nói, “Nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh công chúa, số lần gặp được quốc sư đại nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật sự là không biết nhiều lắm.

Chỉ biết quốc sư đại nhân ngày thường thích mặc bạch y, hơn nữa mỗi ngày đều phải thay một bộ, có khi còn đổi rất nhiều lần, ngài ấy trong mắt của mọi người như là tiên nhân, như trăng sáng trên trời, không ai dám mạo phạm.”

Quốc sư đại nhân thích sạch sẽ, đây là việc mà mọi người đều biết, nhưng lại có một người yêu sạch sẽ như vậy, lại mặc bạch y quỳ trong bãi tha ma dơ bẩn, dùng tay đào bới đất, nếu không phải do chính mắt mình thấy, đánh chết nàng cũng không tin sẽ có việc như vậy xảy ra.

Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, Thượng Quan Yên Uyển mới biết được là, có lẽ chính mình ở trong lòng hắn là khác với những người khác, đáng tiếc khi đó đã quá muộn.

Hạ Băng thấy Thượng Quan Yên Uyển vẫn chưa ngắt lời của Xuân U, mới thoáng yên tâm, nhẹ nhàng nói, “Quốc sư đại nhân lớn lên chi lan ngọc thụ, thiên nhân chi tư, đây là mọi người đều biết, nhưng điều làm cho người kinh ngạc cảm thán lại là, là năng lực chiêm tinh của quốc sư đại nhân, có thể nói là độc nhất vô nhị, chính xác vô cùng.

Nghe nói quốc sư đại nhân chỉ cần đêm đến xem các ngôi sao trên trời, liền có thể từ quá khứ mà biết đến hiện tại, hiểu rõ sự thay đổi ở quá khứ cùng hiện tại, biết rõ ràng thế cục thắng hay bại, có thể nói là kỳ nhân qua các thời đại.”

Hiểu rõ sự thay đổi ở quá khứ cùng hiện tại sao? Thượng Quan Yên Uyển dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn trang điểm, ánh mắt thâm thúy.



Vân Y Phỉ từ mười tuổi đã vào Đông Thăng cung, liền dùng thuật chiêm tinh thông qua các vì sao để tính vận mệnh, chẳng lẽ ngày nàng trọng sinh cũng là do hắn tính toán ra sao?

Đời trước nàng luôn hờn dỗi không hiểu chuyện, luôn cho rằng quốc sư chỉ là cái vỏ bọc, sao có thể chỉ cần nhìn sao là tính ra được vận mệnh được. Nhưng nay nàng đã tự mình trải qua một lần, chỉ cảm thấy thật kinh thiên động địa.

Thu Khinh đầu tiên là ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Thượng Quan Yên Uyển, thấy nàng dường như đang suy nghĩ sâu xa, mới nói tiếp, “Quốc sư đại nhân tuy có thuật chiêm tinh rất lợi hại, nhưng nô tỳ nghe nói rằng phải trả giá cho mỗi lần chiêm tinh.

Gia tộc quốc sư, con nối dõi rất ít, nhiều thế hệ đơn truyền, mẫu thân của quốc sư đại nhân vào gia tộc họ năm năm, thật vất vả mới sinh hạ được ngài ấy.

Vào năm quốc sư đại nhân mới vừa mười tuổi, lão quốc sư liền quy thiên, đại nhân tuổi còn nhỏ liền nhận nhiệm vụ lúc phụ thân ngài ấy lâm nguy, tiến cung phụ tá đế vương.

Nghe nói lão quốc sư trước khi chết, từng xem cho quốc sư đại nhân một quẻ, nói hắn mệnh phạm cô tinh, chú định không vợ không con. Ai ya, quốc sư đại nhân đúng thật là một người đáng thương.”

Mệnh phạm cô tinh? Không vợ không con? Chẳng lẽ đó là nguyên nhân đời trước hắn không có ý định biểu lộ tâm ý chính là bởi cái này sao? Sợ hãi mệnh cách của bản thân sẽ khắc nàng chết?

Nếu không phải nàng mặc áo cưới đỏ thẫm vào, hắn có phải sẽ vĩnh viễn không nói ra câu nói kia? Hóa ra hắn vẫn luôn bao dung như vậy, một mình chịu đựng nhiều như thế sao.

Thượng Quan Yên Uyển đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên mở miệng nói, “Vậy thì so giữa quốc sư đại nhân và Ngụy quốc công, thì ai hơn ai?”

Các tỳ nữ đều ngơ ngác ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, công chúa sao đột nhiên lại nhắc tới Ngụy quốc công?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.