Chương trước
Chương sau
Tố Nương nghĩ tới cảnh tượng kia, khuôn mặt nóng lên từng đợt, nàng chưa từng trải qua nam nữ hoan ái, chỉ cảm thấy cảnh tượng trong mơ ngượng ngùng tới cực điểm, nhưng ở sâu trong lòng lại cảm giác vô cùng kích thích, đôi chân rắn chắc có lực của nàng dĩ nhiên không kìm nổi mà xiết chặt, tuy rằng chuyện kia dường như xảy ra trong mơ, nhưng nàng lại cảm thấy chân thật như vậy.

Đột nhiên nhíu mày, cảnh trong mơ, chỉ có cảnh tượng bên hồ, trong ý thức chỉ nhớ rõ cuối cùng dường như Nhị lang sửa sang quần áo cho mình, ôm mình tới đây, chuyện trước và sau đó, nàng lại một chút cũng nghĩ không ra, cảnh trong mơ như nào lại tới bên hồ kia, sau khi Nhị lang ôm mình lại xảy ra chuyện gì, nàng không có một chút ấn tượng.

Nàng lại nhớ rất rõ, giữa trưa hôm qua mình đi tìm Lã đạo sĩ, hy vọng Lã đạo sĩ có thể truyền thụ phương pháp hóa giải đào hoa kiếp, Lã đạo sĩ kia do dự mãi, cuối cùng nói ra biện pháp phá giải.

Lã đạo sĩ để Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, tìm trụ trì Tĩnh Từ Am, chỉ nói trụ trì Tĩnh Từ Am Phật pháp cao thâm, có đại thần thông, có thể phá giải đào hoa kiếp.

Chớ nói Tố Nương, cho dù quan to quý nhân cũng có lòng kính sợ Thần Phật. Lã đạo sĩ chỉ dẫn, khiến Tố Nương tin là thật, hơn nữa Lã đạo sĩ không lấy một xu, càng khiến Tố Nương cảm thấy Lã đạo trưởng này là cao nhất có đức hạnh.

Nàng còn nhớ rõ, vì đi tới Tĩnh Từ Am, mình cắn răng tốn năm tiền bạc tiền xe, chỉ là tới Tĩnh Từ Am tìm vị trụ trì kia, lại bị đưa tới một sương phòng chờ, nhớ mang máng mình dường như hơi mệt mỏi, mơ màng ngủ đi, chuyện từ đó nghĩ mãi không ra, mà mình nhớ tới, cũng đã đang ở nhà.

Nghe được một tiếng 'cạch', cửa phòng bị đẩy ra, Tố Nương quay đầu lại nhìn, đã thấy Như Liên tiến vào. Như Liên thấy Tố Nương tỉnh lại, trên mặt quả thật lộ ra vẻ kích động, bước nhanh tới, vui mừng nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ tỉnh rồi?

Tố Nương hơi kỳ quái, mình tỉnh lại, Như Liên cũng không cần cao hứng như thế, cười nói:

- Hôm nay ngủ quên… !

Nàng nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi:

- Tiểu muội, ta… tối hôm qua ta ngủ khi nào?

Chính nàng căn bản nhớ không rõ mình về nhà khi nào, càng nhớ không rõ lên giường ngủ khi nào.

Thần sắc Như Liên hơi khẩn trương, lập tức liền nói:

- Ngày hôm qua trước khi trời tối, tỷ đã trở về, chỉ là nhìn qua rất mệt mỏi, sau khi tỷ tắm rửa, liền đi ngủ sớm… !

Trong miệng nàng nói như vậy, trong lòng lại đang tụng kinh, chỉ mong Phật tổ khoan thứ lỗi nói dối của mình.

Tố Nương 'ồ' một tiếng, nửa tin nửa ngờ, lại thấp giọng hỏi:

- Nhị lang có trở về không?

Nàng nhớ rõ một cảnh tượng bên hồ trong mơ, khuôn mặt lại nóng lên.

Như Liên vội đáp:

- Sáng hôm nay Sở đại ca mới trở về, đang ăn điểm tâm. Tố Nương tỷ, thân thể của tỷ khỏe không? Ta làm điểm tâm, tỷ dậy ăn một chút!

Tố Nương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Buổi sáng Nhị lang trở về, xem ra tất cả thật sự chỉ là nằm mơ. Chỉ là vì sao mình không nhớ rõ? Mình đã gặp được trụ trì ở Tình Từ Am hay chưa? Có phải nàng giúp mình phá giải đào hoa kiếp hay không?” Trong đầu nàng có rất nhiều vấn đề, hơi đau đầu.

Đúng lúc này, lại nghe Sở Hoan ở ngoài cửa kêu lên:

- Tố Nương tỷ, trời đã sáng, dậy ăn điểm tâm!

Tố Nương nghe được giọng Sở Hoan, trái tim lại nhảy dựng.

Nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, đi vào đại sảnh, chỉ thấy Sở Hoan đã ăn cơm xong, đang xỉa răng, thấy Tố Nương tới, hắn nói rất tùy ý:

- Tố Nương tỷ, tiểu muội nói hôm qua tỷ mệt chết đi, có phải rất vất vả hay không? Có ngủ ngon hay không?

Sau khi Tố Nương đi ra, vẫn không dám nhìn Sở Hoan, ngeh câu hỏi của Sở Hoan, liếc hắn giống như ăn trộm, vội đáp:

- Không có, ta... ta không sao... !

Tự nhiên nàng không dám nói cho Sở Hoan chuyện tới Tĩnh Từ Am.

Sở Hoan đã đi tới mặc giáp trụ, nói:

- Quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho tốt, bảo vệ thân thể mình mới đúng.

Hắn ra vẻ rất tùy ý, nhưng hết thảy điều này đều cố tình mà làm. Càng tùy ý, Tố Nương càng cảm thấy giống như bình thường, nếu mình biểu hiện không giống ngày thường, trái lại sẽ khiến Tố Nương nghi ngờ.

Sở Hoan phủ thêm giáp trụ, đội mũ lông ưng, đi thẳng ra, cũng không quay đầu lại, biểu hiện giống ngày thường như đúc. Tố Nương nhìn bóng lưng Sở Hoan, nghĩ tới cảnh trong mơ đêm qua, khuôn mặt lại nóng lên.

Sở Hoan đi lên ngựa, liếc vào trong viện một cái, vừa rồi hắn cảm giác được dường như Tố Nương cũng không có nhiều gánh nặng, xem ra quả thật không ngớ rõ nhiều lắm, trong lòng hơi nhẹ nhàng mà thở ra.

Ngựa ô chậm rãi đi trên phố dài, Sở Hoan cũng không có lựa chọn như ngày thường, mà lách tới phố lân cận, trên đường nhìn chung quanh giống như lơ đãng.

Đi một đoạn được, bất chợt nhìn thấy bên đường có một quẻ quán, một đạo sĩ giống như lão thần tiên ngồi sau quẻ quán, tiên phong đạo cốt, chỉ nhìn bề ngoài, quả thật có chút xuất trần thoát tục.

Sở Hoan cũng không dừng lại, tuấn mã đi qua, lão đạo sĩ kia ngồi dựa trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên cũng không chú ý Sở Hoan đi qua trước quầy hàng của mình.

Tối hôm qua sau khi thảo luận với Như Liên, Sở Hoan cũng không ngủ được, mà Như Liên cũng ở lại phòng Tố Nương chiếu cố nàng.

Bản thân Tố Nương không biết, lúc nàng ngủ say, không ngờ miệng nói vài câu nói mê, nhắc tới phải cứu Nhị lang, nhắc tới Lã đạo sĩ, nhắc tới đào hoa kiếp, những lời nói mê này tự nhiên bị Sở Hoan biết.

Sở Hoan thông minh thế nào, tuy rằng Tố Nương nói mơ không có hệ thống, nhưng ghép những từ ngữ lại thành một chỗ, lập tức khiến Sở Hoan phát hiện huyền cơ trong đó.

Hắn luôn kỳ quái, vì sao Tố Nương đang êm đẹp lại muốn đi Tĩnh Từ Am. Tố Nương là nữ tử nông thôn giản dị, tuy rằng kính sợ Quỷ Thần, nhưng cũng không đi Phật miếu Am đường bái Phật, lúc này không giống bình thường đi tới Tĩnh Từ Am, nhất định có nguyên nhân.

Khi ba chữ ‘Lã đạo trưởng’ nhảy ra khỏi miệng Tố Nương, Sở Hoan cũng mơ hồ hiểu được, Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, tám chín phần mười có lien quan với người này.

Mà ‘đào hoa kiếp’, ‘cứu Nhị lang’ thể hiện Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, dường như là vì mình.

Tuy rằng Sở Hoan thầm mắng Tố Nương hồ đồ, nhưng cũng biết nữ nhân này là vì chính mình, hơn nữa thiếu chút nữa bị người ta làm bẩn, nghĩ tới hết thảy bởi vì mình dựng lên, lại cảm kích đối với Tố Nương, cũng hơi tự trách đối với bản thân.

Sở Hoan biết, ngày thường khu vực hoạt động của Tố Nương không lớn, nhiều lắm là tới phố chọn mua vài thứ, nếu thật sự có vị ‘Lã đạo trưởng’, nhất định ngay ở phố bên này, cho nên hôm nay hắn cố ý xuyên qua phố bên, quả thật thấy được một lão đạo sĩ, trong lòng mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ lão đạo sĩ này là ‘Lã đạo trưởng’ trong câu nói mê của Tố Nương.

Hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, lách qua hai con phố, lúc này mới đi tới hành dinh.

Hành dinh bên này, hôm nay Vương Hàm tới sớm, Sở Hoan lo lắng bên Tô phủ, cho nên để Vương Hàm và Liễu béo thay phiên nhau thủ vệ bên kia cho mình.

Vương Hàm nhìn thấy Sở Hoan tới đây, liền hành lễ, sau khi Sở Hoan xuống ngựa, Vương Hàm mới thấp giọng nói:

- Đại nhân, vừa rồi có người đến từ hành dinh, nói là có người muốn gặp đại nhân.

Sở Hoan lập tức nghĩ tới Doanh Nhân, ồ một tiếng.

- Người nọ thấy đại nhân chưa tới, đi về trước, chẳng qua ty chức cảm thấy hắn còn muốn tới nữa.

Vương Hàm nói ngắn gọn sáng tỏ.

Sở Hoan gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Hôm qua Liễu béo nói dường như Trâu đại nhân Hình Bộ Ti đang xử lý vụ án lớn, cũng không biết hiện giờ tình hình thế nào.

Vương Hàm ngẫm nghĩ một chút, mới hói:

- Hẳn là không có tiến triển gì, Hải Đường Quán vàng thau lẫn lộn, La thiếu gia bị đâm ở đó, lúc ấy giấu diếm tin tức, mãi đến hôm sau mới truyền ra, có thể xuống tay ở địa phương nhiều người như Hải Đường Quán hơn nữa không lưu lại chút manh mối, trước khi thích khách này động thủ chắc chắn trải qua kế hoạch chặt chẽ chu đáo, muốn tra ra tung tích, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.

Sở Hoan gật đầu, trong lòng cười lạnh, Thần Y Vệ ra tay, nếu như bị người điều tra ra, vậy cũng không phải Thần Y Vệ.

Mông hắn ngồi còn chưa nóng, đã thấy có người tới từ hành dinh, xa xa liền kêu lên:

- Sở Hoan đã tới hay chưa?

Sở Hoan nhìn thấy rõ ràng, người tới không phải ai khác, dĩ nhiên là Tôn Đức Thắng thái giám bên người Doanh Nhân. Hắn đứng dậy tiến tới chắp tay, Tôn Đức Thắng cũng không dài dòng, nói:

- Sở Hoan, ngươi tới cùng Tạp gia!

Sở Hoan lần đầu nghe gã tự xưng ‘Tạp gia’, còn hơi không thích ứng, biết là Doanh Nhân muốn gặp mình, cũng không biết có phải vì chuyện Mạc Lăng Sương hay không, liền đi theo Tôn Đức Thắng tới hành dinh.

Trên đường Tôn Đức Thắng không hề nói một câu nào, tới trước cửa hành dinh, bốn gã võ sĩ dũng mãnh của Thập Nhị Vệ Quân thủ vệ ở cửa viện, Tôn Đức Thắng quay đầu nói với Sở Hoan:

- Vũ khí để ở đây, chờ lúc ngươi đi ra lại lấy, bất cứ kẻ nào tiến vào hành dinh, cũng không được mang theo vũ khí!

Sở Hoan cũng biết đây là chuyện trong tình lý, Tề Vương Doanh Nhân và Đại học sĩ Từ Tòng Dương đều trong hành dinh, tự nhiên không cho phép có người mang theo binh khí đi vào.

Sở Hoan lấy bội đao xuống, đưa cho võ sĩ bên cạnh, một võ sĩ khác cũng đã tới gần, trầm giọng nói:

- Giơ tay, khám người!

Sở Hoan lập tức nhíu mày, Tôn Đức Thắng đã nói:

- Đây là điện hạ gọi tới, điện hạ hiện giờ đang chờ, không cần khám người.

Doanh Nhân và Sở Hoan ở cùng một chỗ vài lần, nếu Sở Hoan thật sự có lòng phản trắc, đã sớm động thủ ở bên ngoài, không có khả năng ngu xuẩn tới hành dinh ra tay.

Tôn Đức Thắng quả thật có vài phần uy tín, võ sĩ lui ra, lúc này Sở Hoan mới tiến vào hành dinh cùng Tôn Đức Thắng.

Xuyên qua vài khu viện, qua mấy hành lang, Sở Hoan nhìn thấy kiến trúc sân vườn trong hành dinh, trong lòng tán thưởng, tới viện của Doanh Nhân, tới trước cửa, Sở Hoan liền nhìn thấy Phùng Ngọ Mã thủ ở ngoài cửa.

Phùng Ngọ Mã nhìn thấy Sở Hoan, mặt không chút thay đổi như cũ, nhưng vẫn gật đầu. Đối với Phùng Ngọ Mã mà nói, đây đã là lễ ngộ lớn nhất, Sở Hoan chắp tay, liền nghe được Tôn Đức Thắng cung kính nói:

- Điện hạ, Sở Hoan tới rồi!

Lập tức nghe được trong phòng truyền đến giọng Doanh Nhân, có vẻ vô cùng hưng phấn:

- Mau, mau để hắn vào!

Tôn Đức Thắng nâng tay nói:

- Sở Hoan, điện hạ ở bên trong, còn không mau đi yết kiến!

Nói xong, gã đẩy cửa, lúc này Sở Hoan mới nhấc chân đi vào, liền thấy Doanh Nhân ở phòng nhỏ bên cạnh chính đường.

Sở Hoan đã biết thân phận Doanh Nhân, tự nhiên không thể thất lễ, hắn tiến tới quì một gối, cung kính nói:

- Ti tướng bái kiến điện hạ!

Doanh Nhân cười ha ha kéo Sở Hoan, nói:

- Hai chúng ta ở nơi này, thì không phải giữ lễ tiết.

Gã lôi kéo Sở Hoan đi tới phòng bên, nói:

- Sở Hoan, ngươi theo bổn vương tới, bổn vương có việc tìm ngươi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.