Chương trước
Chương sau
Sau khi Phán Quan rời đi, Lang Vô Hư chắp tay đi tới đi lui nơi góc sân có cây hòe lớn, trên mặt có vẻ hết sức lo âu, tâm thần không yên, dường như đầy bụng tâm sự.

Ngẫu nhiên có ai đi qua cũng không dám đánh giá Lang Vô Hư, chỉ cúi người thi lễ rồi nhanh chóng rời khỏi. Lang Vô Hư dường như cũng không có tâm trạng để ý tới người lui kẻ tới, mày khóa, miệng lẩm bà lẩm bẩm:

- Đóng ấn, thì phải có ngụ ý, không đóng ấn, cũng không phải là ý tứ Thánh Thượng. Đóng ấn, không đóng ấn... !

Y đi tới đi lui môt hồi lâu, dấu giày chằng chịt khắp mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngóng chờ Phán quan đi ra.

Chính y cũng không biết đợi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy Phán quan kia vội vàng mà đến. Lang Vô Hư mày mở ra, hiện ra vài phần vẻ khẩn trương, vội vàng ngoắc, Phán quan kia cầm trong tay một phần công hàm lại đây, đang muốn thi lễ, Lang Vô Hư đã vội la lên:

- Không cần nghi thức xã giao, nói mau, Sở Hoan có che ấn hay không?

Phán quan đưa công hàm, nói:

- Hồi bẩm đại nhân, ty chức đem công hàm tới, Sở đại nhân rất nhanh liền đóng dấu.

Lang Vô Hư mở công hàm, mặt trên rõ ràng có dấu Độ Chi Tào chủ quản, nhẹ nhàng thở ra, lập tức mày lại khóa lại, thấp giọng hỏi:

- Ngươi công hàm tới, Sở Hoan có nói gì không?

Phán quan trả lời:

- Sở đại nhân không hề nói gì cả.

- Không hề nói gì cả?

Lang Vô Hư nheo mắt lại:

- Hắn không hỏi vì sao cần nhiều ngân lượng như vậy?

Phán quan lắc đầu nói:

- Ty chức đưa công hàm đi vào, chỉ nói đây là Ti Thiên Đài cần tiền mua dược thảo. Sở đại nhân còn không nhìn công hàm, không hỏi số lượng, liền cầm con dấu, đắp lên. Ngay cả khi ty chức đi ra, Sở đại nhân mới nói, chuyện này không thể chậm trễ, phải làm nhanh nhất có thể.

Lang Vô Hư hai hàng lông mày giãn ra, một bộ bừng tỉnh đại ngộ, không kìm nổi lẩm bẩm:

- Ta đã sớm biết là như thế này, thì ra là thế, thì ra là thế, quả thực như thế!

Phán quan mờ mịt hỏi

- Đại nhân nói cái gì?

Lang Vô Hư khoát tay, nói:

- Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi.

Phán quan đưa tay xoa trán mình vẻ khó hiểu, thi lễ một cái, lui xuống, Lang Vô Hư lúc này mới vuốt chòm râu thì thào tự nói:

- Ngân lượng dùng cho việc gì Sở Hoan cũng luôn xét duyệt kỹ lưỡng, tựa như bạc là từ nhà hắn đi ra. Nhưng nếu là Ti Thiên Đài cần bạc, sự tình liên quan đến Thánh Thượng việc, hắn ngay một câu vô nghĩa cũng không có ý kiến phúc đáp. Đúng rồi, xem ra người này tiến đến Hộ bộ, thật sự là Thánh Thượng có tâm cài vào... !

Y ở dưới gốc cây hòe lớn bồi hồi, như thoáng chút suy nghĩ, sau một lúc lâu qua đi, dường như làm ra quyết định gì đó, chắp hai tay sau lưng rời khỏi đại viện Độ Chi Tào.

Sở Hoan chấp thuận cho Ti Thiên Đài dùng ngân xong, liền rót một chén trà đưa lên miệng nhấm nháp.

Ti Thiên Đài dùng ngân, kỳ thật chính là Hoàng đế muốn dùng, Sở Hoan trong lòng cũng hiểu được, mỗi quý 50 vạn lượng bạc dược thảo, vậy đơn giản là con số hàng ngàn. Đám đạo sĩ Ti Thiên Đài nhất định là từ giữa kiếm chác món lãi kếch sù, nhưng Sở Hoan cũng hiểu được, cho dù bạc chi cho việc này có lớn gấp đôi, mình cũng vẫn phải che ấn, không còn cách nào khác.

Đương kim Hoàng đế giống như bị ma quỷ ám ảnh, một lòng một dạ dốc lòng tu đạo, thiết lập Ti Thiên Đài, xây dựng cải tạo Thông Thiên điện, hai nơi này giống như là cái thùng không đáy, nuốt chửng ngân khố quốc gia.

Sở Hoan ở kinh thành những này qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết, bất kể là thiết lập Ti Thiên Đài hay là xây dựng cải tạo Thông Thiên điện, trong triều đều từng có các trung thần trình tâu chương khuyên ngăn, rất nhiều người trong số đó vì việc này mà khiến Thiên tử tức giận, kết cục thê thảm, may mắn thì bãi quan miễn chức sung quân biên cương kia, xui xẻo thì cả nhà bị trảm là chuyện bình thường.

Cho dù trong quá trình xây dựng cải tạo Thông Thiên điện, nếu có nơi nào tiết lộ ra ngoài, quan viên phụ trách chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Lục bộ nha môn, hiện giờ áp lực cao nhất là Công bộ nha môn, suốt mấy năm xây dựng cải tạo Thông Thiên điện mấy năm, Công bộ Thượng thư giống như cái đèn kéo quân, bãi quan bãi quan, rơi đầu rơi đầu, quan viên phụ trách thi công bị chém chết số lượng cũng không ít.

Sở Hoan cố nhiên có những thời điểm bị kích động, nhưng đại đa số thời điểm vẫn hết sức bình tĩnh. Hắn hiểu, đối với Hoàng đế Bệ hạ mà nói, hiện giờ như con Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận. Bất luận cái gì gây trở ngại việc tu đạo, Hoàng đế Bệ hạ đều dùng thủ đoạn độc ác vô tình nhất để giải quyết.

Tuy nói Hoàng đế Bệ hạ thoạt nhìn đối với mình dường như có vài phần thưởng thức, thậm chí phải lợi dụng mình làm một số việc, nhưng Sở Hoan hiểu, trong mắt Hoàng đế Bệ hạ mình đơn giản là một quân cờ có tác dụng mà thôi. Nếu mình quấy nhiễu chuyện tu đạo, Hoàng đế Bệ hạ tuyệt đối sẽ không có bất cứ cảm tình nào đối với một Hộ bộ Chủ sự nho nhỏ này cả.

Ưu quốc ưu dân, cố nhiên là chuyện tốt, nhưng không có phân lượng, cũng chỉ là đồ giá áo túi cơm tự than thở mà thôi.

Sở Hoan rất rõ ràng, chỉ cần mình có chút sai lầm ở khoản bạc dược thảo Ti Thiên Đài, không cần Hoàng đế làm khó dễ mình, người xung quanh Hồ Bất Phàm chắc chắn sẽ mượn cơ hội này đưa mình vào chỗ chết.

Thứ không thể thay đổi, Sở Hoan chỉ có thể làm ra thái độ sảng khoái.

Hiện giờ hắn chỉ tò mò, ý kiến Hộ Bộ, nhất định là phải đệ trình tới Môn Hạ tỉnh, đám người Môn Hạ tỉnh kia rốt cuộc muốn lấy số tiền lớn thu mua lương thực hay là vay nợ mua sắm lương thực, quả thật chưa thể biết được.

Sở Hoan không thể sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với chuyện này, nhưng hắn lại có thể rõ ràng nhận thức được hậu quả hai loại quyết định này mang đến.

Sở Hoan có chuyện trong lòng, Lang Vô Hư cũng có chuyện trong lòng, bước chân rất nhẹ cầm trong tay một chiếc hộp đồng nhỏ tạo hình đẹp đẽ vào trong phòng, thấy Sở Hoan tựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng gõ cửa. Sở Hoan mở to mắt, Lang Vô Hư đã cười tủm tỉm nói:

- Sở đại nhân, còn đang lo lắng quốc sự?

Sở Hoan đứng dậy, cười nói:

- Đại nhân giễu cợt, chỉ là tự hận năng lực có hạn, không thể giúp được Hoàng thượng, cho nên hơi hổ thẹn mà thôi.

- Cũng không nên nói như thế.

Lang Vô Hư vô cùng hòa khí đi qua, cười nói:

- Ngươi mới đến Hộ Bộ vài ngày, chẳng lẽ lại nghĩ quen thuộc tất cả công việc nhanh như vậy sao? Năm đó bản quan đi vào Hộ Bộ, cũng mất nhiều năm, dưới sự giúp đỡ của các đồng liêu mới hiểu rõ công việc. Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, Sở đại nhân, làm việc phải từ từ, không nên gấp gáp, ta đã thông báo các quan lại của Độ Chi Tào, tận tâm giúp đỡ ngươi.

Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi không làm khó dễ từ giữa đã là chuyện rất tốt, làm sao còn có thể giúp đỡ". Nhưng Lang Vô Hư đột nhiên tới đây, vẻ mặt hòa khí, Sở Hoan cảm thấy chuyện hơi quái dị, cũng không biết tên giảo hoạt này rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì, bình tĩnh cười nói:

- Ngày sau hết thảy còn phiền Thị Lang đại nhân chiếu cố nhiều hơn.

Hắn lập tức nói:

- Thị Lang đại nhân tiến đến, có gì phân phó hay không?

Lang Vô Hư vội cười nói:

- Không nói ta thiếu chút nữa quên.

Gã buông chiếc hộp đồng tinh xảo trong tay xuống, cười nói:

- Sở đại nhân, ngài có đoán ra trong này là cái gì?

Sở Hoan tới gần, đánh giá vài lần, lắc đầu nói:

- Hạ quan kiến thức nông, quả thật đoán không ra được.

- Lá trà!

Lang Vô Hư cười nói:

- Đây là lá trà thượng đẳng chính tông, một lạng vàng chí có thể mua được một tiền, qua một năm, loại lá trà này nhiều nhất chẳng qua sản xuất được hai mươi cân, ngươi nói có quý báu hay không?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Đắt tiền bậc này sao?

Nắp đậy hộp đồng này, có một hoàng tước tạo hình, hai cánh hơi giương, Lang Vô Hư mở nắp ra, một mùi hương trà nồng đậm lập tức tản ra từ bên trong.

- Sở đại nhân, có nhận ra lá trà này?

Lang Vô Hư đẩy hộp đồng về phía trước, cười tủm tỉm hỏi.

Sở Hoan nhìn ngoại hình lá trà quăn xoắn kết chặt tinh tế, nhan sắc xanh biếc, lắc đầu. Lang Vô Hư cười nói:

- Trà này tên Kim Đàn Tước Thiệt Trà, thượng phẩm trong lá trà.

Sở Hoan cười gật đầu nói:

- Nhìn nhan sắc, ngửi mùi thơm này, liền biết không thể tầm thường.

Lang Vô Hư đậy nắp, nói:

- Ta nghe nói dường như Sở đại nhân rất thích uống trà, chắc là tinh thông trà đạo, cho nên đặc biệt mang hộc kim đàn tước thiệt trà này tới, nếu Sở đại nhân không chê bỏ, thì giữ lại nếm thử!

- Không dám không dám!

Sở Hoan vội đáp:

- Lá trà trân quý như thế, hạ quan nào dám nhận.

Lang Vô Hư nói:

- Sở đại nhân khách khí rồi. Cái này chỉ có người trong nghề mới có thể nhận ra giá trị. Quan viên trong kinh, hiểu được trà đạo quả thật không nhiều lắm, kim đàn tước thiệt trà này vừa đưa ra, cũng không hiểu được giá trị của nó, nhưng nếu Sở đại nhân là người trong trà đạo, có thể thưởng thức một phen, ngựa hay xứng yên tốt, bảo đao xứng anh hùng, tặng kim đàn tước thiệt trà này cho ngài, cũng là tặng đúng người.

Sở Hoan đề phòng trong lòng, nhất thời cũng không hiểu vì sao Lang Vô Hư nhiệt tình như thế, người này hơi âm hiểm, cẩn thận đề phòng, hắn bình tĩnh cười nói:

- Thị Lang đại nhân đã hiểu lầm. Thật ra ngày thường hạ quan uống trà, cũng chỉ là tùy tiện, đối với trà đạo, quả thật là một kẻ bên ngoài cửa.

- Khiêm tốm!

Lang Vô Hư đặt hộp đồng lên bàn, xua tay cười nói:

- Có thể Sở đại nhân còn chưa hiểu rõ bản quan, nhưng thời gian dài, ngươi sẽ biết bản quan là một người thích kết giao bằng hữu.

Gã hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói:

- Sở đại nhân, trong phủ bản quan còn có không ít lá trà cực phẩm, không biết tối nay Sở đại nhân có thời gian, tới hàn xá một chuyến, ta và ngài hai người nói một chút chuyện trà đạo!

Sở Hoan ngẩn ra, Lang Vô Hư lập tức nói:

- Sở đại nhân, ta thật lòng mời ngài đi hàn xá gặp gỡ, ngài cũng nên cho chút hãnh diện. Hôm nay lúc ra cửa, ta đã phân phó trong phủ chuẩn bị sẵn, đợi đến tối chiêu đãi Sở đại nhân, nếu Sở đại nhân cự tuyệt, hàn xá chuẩn bị cũng uổng phí rồi.

- Điều này… !

Sở Hoan nhìn vẻ mặt Lang Vô Hư, dường như thật lòng mời mình, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Thị Lang đại nhân nâng đỡ như thế, nếu Sở Hoan cự tuyệt, trái lại là không tán thưởng rồi.

Lang Vô hư thấy Sở Hoan đáp ứng, mày liền giãn ra, đứng lên nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta cứ quyết định rồi, buổi tối hàn xá chờ Sở đại nhân quang lâm!

Gã cáo từ hết sức thân mật.

Sở Hoan tiễn Lang Vô Hư rời đi, nhìn bóng lưng gã, cảm thấy người này mời mình, đàm luận trà đạo gì tất nhiên là lý do, nhưng trong nhất thời quả thật không rõ ràng lắm Lang Vô Hư này muốn làm cái gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.