Chương trước
Chương sau
Phủ An Quốc Công.

Làm phủ đệ của trọng thần đứng đầu đế quốc, chỉ nhìn từ ngoài phủ, ngươi sẽ không cảm thấy phủ vệ này phòng ngự nghiêm mật bao nhiêu, ngoại trừ vài tên thủ vệ ngoài cửa phụ, cũng không đề phòng sâm nghiêm bao nhiêu so với quan viên bình thường.

Nhưng người biết chi tiết lại hết sức rõ ràng, trong tòa trạch tử này, có thể xưng là mỗi bước chân mỗi cạm bẫy, bất cứ kẻ nào chỉ cần sau khi bước vào phủ đệ này, mỗi bước chân, đều hoàn toàn dưới sự giám sát trong phủ, hơn nữa ngươi đoán không ra rốt cuộc có mấy ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm mình, càng đoán không ra có mấy chiếc tên nỏ chĩa vào chỗ yếu hại của ngươi.

Phàm là gia đình giàu có, đều có gia đinh nô bộc, chớ nói chi là quan to ở kinh thành, gần như đều nuôi dưỡng gia đinh hộ viện, nhưng bàn về hộ viện hung mãnh, tất nhiên không ngoài phủ đệ An Quốc Công.

Rất ít người biết, gia đinh hộ viện phủ An Quốc Công, cũng không phải nhân vật bình thường. Hoàng Thiên Đô chính là Chỉ huy sứ Võ Kinh Vệ, tướng sĩ Võ Kinh Vệ trang bị tốt nhất sức chiến đấu mạnh nhất trong Thập Nhị Vệ Quân. Gia đinh hộ viện phủ An Quốc Công, kỳ thật có rất nhiều người dp Hoàng Thiên Đô chọn ra từ trong Võ Kinh Vệ, mỗi người đều là dũng sĩ, hơn nữa hiểu rõ lai lịch của những người này, lại thêm mua chuộc, vô cùng trung thành, ở phủ An Quốc Công, cho dù một gia phó bưng trà rót nước bình thường, cũng chớ coi thường thân thủ của gã, chớ nói tới hộ vệ phụ trách an toàn của phủ An Quốc Công.

- Vay nợ mua sắm lương thực, là biện pháp Lang Vô Hư nghĩ ra sao?

An Quốc Công Hoàng Củ cầm bút lông sói trong tay, thoăn thoắt trên giấy, tuy rằng lão gần bảy mươi, khuông mặt hiện đầy dấu vết năm tháng tạc xuống, nhưng đôi mắt vẫn sáng rọi như cũ.

Hoàng Thiên Đô cao lớn ngồi trên ghế bên cạnh, mà Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm thì ngồi nửa mông, vẻ mặt cung kính, ngay cả lưng cũng thẳng tắp.

- Vâng.

Hồ Bất Phàm cẩn thận nói:

- Âu Dương Chí đề xuất Hộ Bộ bỏ bạc xuống, dùng tiền lớn mua sắm lương thực, nhưng bạc trong kho ứng phó nhiều phương diện lắm, nếu thu gom gạo Giang Hoài lại, đó là con số khổng lồ thế nào, Lang Vô Hư đề nghị Hộ Bộ ra mặt, lệnh Hộ Bộ Ti Giang Hoài đưa ra giấy vay nợ mua sắm lương thực.

An Quốc Công cũng không ngẩng đầu, vẫn vẩy mực vẽ tranh có phần nhã hứng, hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào mới thỏa đáng? Là vay nợ, hay là bỏ bạc?

Hồ Bất Phàm do dự một chút, mới nói rất cẩn thận:

- Hạ quan nghĩ rằng, nếu như có thể dùng giấy vay nợ thu nạp tất cả lương thảo lại, như vậy vẫn có thể xem là thượng sách… Chẳng qua, chẳng qua hạ quan ngu muội, hôm nay đến vẫn là cầu khẩn Lão Quốc Công cho chủ ý, Lão Quốc Công vô cùng cơ trí, suy nghĩ đại cục, lão nhân gia ngài đưa ra chủ ý, trong lòng hạ quan liền có cơ sở.

An Quốc Công cũng không trả lời này, cổ tay chuyển động linh hoạt vài cái, mới nhẹ nhàng đặt bút lông sói xuống, khẽ vuốt râu bạc trắng, nhìn bức họa của mình, ngẩng đầu nói với Hồ Bất Phàm:

- Bất Phàm, ngươi tới đây nhìn thử một chút, bức họa này của lão phu thế nào?

Hoàng Thiên Đô nhíu mày, vội la lên:

- Phụ thân, giờ đến lúc nào rồi, bàn chính sự quan trọng hơn… !

Gã còn chưa nói xong, An Quốc Công liếc mắt nhìn gã, cau mày nói:

- Dục tốc bất đạt, con đã là người hơn bốn mươi tuổi, làm việc còn nóng như lửa, làm sao có thể thành công được?

Cặp ông mày của lão mang theo vài phần bất mãn, mặc dù Hoàng Thiên Đô cũng là nhân vật quyền cao chức trọng tại đế quốc, nhưng vẫn hết sức kính sợ An Quốc Công, An Quốc Công vừa nói như vậy, gã liền không dám nhiều lời.

Hồ Bất Phàm đứng dậy, cung kính đi qua, nhìn kỹ bức tranh trên bàn một phen, giơ ngón tay cái lên nói:

- Đẹp đẹp đẹp. Bức họa này của Lão Quốc Công quả nhiên là tác phẩm tuyệt diệu.

- Hà?

An Quốc Công vuốt râu mỉm cười nói:

- Đẹp ở chỗ nào?

Hồ Bất Phàm chỉ vào bức họa nói:

- Thế núi vô biết, cây rừng thành bụi, con sông lớn uốn khúc chảy qua bên núi, người gánh nước này dường như là kẻ xuất gia, trong khí thế hào hùng, lại vẫn mang theo khí thế kỳ ảo của người xuất gia, tuyệt không thể tả, cũng chỉ có Lão Quốc Công vung bút mới có thể miêu tả ra được.

An Quốc Công vẻ mặt bình tĩnh, vẫn cười hỏi:

- Ngoài đó ra còn thứ gì?

- Ngoài đó ra… !

Hồ Bất Phàm cười hơi xấu hổ, nói:

- Hạ quan ngu muội, kính xin Lão Quốc Công chỉ điểm.

- Chữ ẩn!

An Quốc Công bình tĩnh nói:

- Xem tranh không thẻ nhìn bề ngoài, phải xem ý tứ ẩn dấu trong đó, ngươi chỉ thấy núi, thấy sông, thấy một tên hòa thượng gánh nước, có nhìn thấy chùa miếu hay không?

Hồ Bất Phàm sửng sốt, lại đánh giá vài lần, rốt cuộc hiểu được:

- Trong bức tranh không có chùa miếu, nhưng hòa thượng gánh nước, vậy nói lên chùa miếu không xa, ẩn bên trong núi sâu.

An Quốc Công mỉm cười gật đầu nói:

- Không sai. Có một số việc, đã đến lúc, ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài mê hoặc, bỏ đi bề ngoài, phát hiện kỳ ngộ và bí mật ẩn giấu bên trong, điều này mới quan trọng nhất.

Lão ra hiệu Hồ Bất Phàm ngồi xuống, chính lão cũng ngồi xuống ghế gỗ lim, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hỏi:

- Bất Phàm, ngươi cảm thấy nên viết giấy vay nợ mua sắm lương thực sao?

- Điều này… còn xin Lão Quốc Công chỉ điểm!

Hoàng Thiên Đô chen lời nói:

- Cực kỳ hồ đồ.

- Vì sao?

An Quốc Công nhìn về phía Hoàng Thiên Đô.

Hoàng Thiên Đô cười lạnh nói:

- Loạn phỉ Thiên Môn, đám ô hợp, muốn bình định, cũng không phải việc khó, nhưng nếu thật sự vay nợ mua sắm lương thực, ta có thể nói thẳng, loạn Giang Hoài chắc chắn sẽ lớn hơn nữa, có lẽ hai ba năm cũng không thể bình định.

Hồ Bất Phàm đổ mồ hôi trán, vội đáp:

- Nhị gia nói rất đúng!

Ba đứa con trai An Quốc Công sinh ra, Hoàng Thiên Đô đứng hàng thứ hai, bộ tộc Hoàng thị đi ra từ An Ấp, con cả hiện giờ làm quan ngay tại An Ấp, mặc dù con trái thứ ba làm quan trong triều, nhưng năng lực có hạn, một kẻ con ông cháu cha, trong ba con trai, cầm quyền nặng nhất chính là con thứ Hoàng Thiên Đô, nói lý ra, không ít quan viên đều gọi Hoàng Thiên Đô là Nhị gia, cũng có thể thấy được địa vị của bộ tộc Hoàng thị ở đế quốc Đại Tần.

An Quốc Công chăm chú nhìn Hoàng Thiên Đô, hỏi:

- Cớ sao nói ra lời ấy?

Hoàng Thiên Đô lại sảng khoái nói:

- Phụ thân, chúng ta cũng từng là thế phiệt An Ấp, có một số điều ngài rất rõ ràng, cái gọi là mượn của quan phủ, trong mắt chúng ta, cho tới bây giờ không khác gì cướp đoạt. Năm đó ngài cũng đã nói, Hoàng gia chúng ta từng là thủ phú quận An Ấp, nhìn như uy phong, nhưng ở đâu thiếu được quan lại áp bức, mỹ danh là mượn, có mượn có trả, giấy nợ còn thật sự đưa cho chúng ta, nhưng sau này giấy vay nợ đã nát thành phấn, cũng không thấy quan phủ trả lại nửa phần.

Hồ Bất Phàm hơi lúng túng nói:

- Nhị gia, giấy nợ Hộ Bộ chúng ta xuất ra, sẽ không như vậy!

- Các ngươi sẽ không, nhưng thế phiệt Giang Hoài sẽ tin tưởng sao?

Hoàng Thiên Đô lắc đầu nói:

- Bọn họ sẽ không tin tưởng, họ chỉ nghĩ rằng đám người các ngươi nhân lúc cháy nhà mà hôi của, là biến thành cướp đoạt lương thực của họ.

Hoàng Thiên Đô xuất thân thế phiệt, tất nhiên hiểu rõ ràng tâm tư thế phiệt địa phương.

Hồ Bất Phàm lộ ra vẻ căng thẳng.

- Ta có thể kết luận, nếu thật sự vay nợ mua sắm lương thực, chắc chắn có không ít thế phiệt Giang Hoài sẽ mỗi người một ngả với triều đình.

Lúc này trong thư phòng cũng chỉ có ba người, Hoàng Thiên Đô nói chuyện ở đây cũng không cần e dè cái gì:

- Nếu ta là thế phiệt Giang Hoài hiện giờ, trong tay còn rất nhiều lương thực, quan phủ lại muốn vay nợ mua sắm lương thực, ông là người đầu tiên không phục, cho dù không giương cờ tạo phản, cũng âm thầm cho quan phủ biết tay một chút. Bọn họ cần lương thực? Ông thà rằng đi thương lượng với Thiên Môn Đạo, bán lương thực giá thấp cho họ, Thiên Môn Đạo cũng thiếu lương thực, ông không tin bọn họ không cần lương thực.

- Câm mồm!

An Quốc Công quát lạnh một tiếng.

Hoàng Thiên Đô hơi không phục mà dừng nói.

Hồ Bất Phàm lúng túng nói:

- Ý tự Nhị gia, hạ quan minh bạch. Việc vay nợ mua sắm lương thực này, như vậy từ bỏ, hạ quan nghĩ biện pháp khác, thật sự không được, thì thông qua một số bạc, để Hộ Bộ Ti Giang Hoài phái người thương lượng với thân sĩ thương gia bán lương thực, giá cả không thể quá cao, vừa không khiến triều đình khó xử, cũng không để họ thiệt.

An Quốc Công không thay đổi sắc mặt hỏi:

- Ngươi chuẩn bị để Hộ Bộ xuất bạc mua sắm lương thực?

Hồ Bất Phàm vội đáp:

- Nhị gia nói có đạo lý, lúc trước hạ quan hồ đồ, không hiểu rõ ràng, Nhị gia chỉ giáo, hạ quan hiểu rõ được, cho nên… !

- Hắn hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao?

An Quốc Công không đợi Hồ Bất Phàm dứt lời, thản nhiên nói:

- Vừa rồi cho ngươi xem bức họa này, còn tưởng rằng ngươi đã hiểu cái gì, hiện giờ xem ra, vẫn ngây thơ không biết.

Đầu óc Hồ Bất Phàm hơi loạn, há miệng thở dốc, lại nói không ra lời.

An Quốc Công liếc Hoàng Thiên Đô một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi vội vã để loạn Giang Hoài bị bình định nhanh chóng như vậy sao?

Hoàng Thiên Đô ngẩn ra, khó hiểu nói:

- Phụ thân, chẳng lẽ còn muốn cho Giang Hoài loạn nữa? Giang Hoài chính là kho lúa của Đại Tần, nếu không thể nhanh chóng bình định loạn phỉ Thiên Môn, lương thực quốc khố chắc chắn hư không, nếu thật sự bị Thiên Môn Đạo làm loạn một hai năm, lương thực đế quốc nhất định xuất hiện nguy cơ.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Hơn nữa theo ta được biết, chẳng những Giang Hoài, Kim Lăng cũng có Thiên Môn Đạo chúng hoạt động, hiện giờ Thiên Môn Đạo chúng Giang Hoài tạo phản, nếu không thể thương nặng chúng, khiến Thiên Môn Đạo đắc thế, nhưu vậy chỉ sợ không cần bao lâu Thiên Môn Đạo chúng Đông Hải và Kim Lăng sẽ cùng loạn. Loạn Giang Hoài, chỉ là một mồi lửa, triều đình nhất định phải dập tắt mồi lửa này trước khi nó bùng lên, bằng không đợi đến lúc ngọn lửa này càng đốt càng mạnh, hậu quả hiển nhiên là không tưởng tượng nổi… !

An Quốc Công tựa vào ghế, im lặng mà chờ Hoàng Thiên Đô nói xong, mới thản nhiên nói:

- Ngươi nói xong chưa?

Lão vuốt râu nói:

- Chớ xem Giang Hoài náo loạn, đám ô hợp kia không thành công được, nhưng loạn Giang Hoài, cũng là một cơ hội tốt.

- Cơ hội?

Hồ Bất Phàm ngạc nhiên nói:

- Lão Quốc Công, lời này nói từ đâu?

An Quốc Công bình tĩnh đáp:

- Lão phu lại hy vọng ngọn lửa Giang Hoài này càng cháy càng mạnh một chút, hiện giờ Tổng đốc Giang Hoài Liễu Sinh Khôi và Trình Tung hai người còn có thể khống chế cục diện, chỉ là ngọn lửa này đốt nhiều hơn, ngay cả Đông Hải cũng cháy lan, như vậy chỉ bằng năng lực của Liễu Sinh Khôi bọn họ, chỉ sợ khó chống đỡ được.

Hoàng Thiên Đô và Hồ Bất Phàm thoáng nhìn nhau, đều hơi mờ mịt, căn bản không rõ được lời này của An Quốc Công rốt cuộc có hàm nghĩa gì.

An Quốc Công cũng nhìn ra hai người mờ mịt, chỉ thản nhiên cười, nói:

- Bọn họ chống không được, cuối cùng triều đình cũng phải phái người đi thu dọn tàn cuộc… !

Lão dừng một chút, như thoáng suy nghĩ, cũng không nói tiếp đề tài này, mà nói với Hồ Bất Phàm:

- Bất Phàm, tối nay ngươi trở về, suốt đêm nghĩ một tấu chương, trình lên Môn Hạ Tỉnh, ồ… như vậy đi, để Lang Vô Hư và vài tên quan viện Hộ Bộ cũng trình tấu chương tương tự lên, không cần nói gì khác, chỉ là đề nghị triều đình vay nợ mua sắm lương thực!

Hoàng Thiên Đô mở to hai mắt nói:

- Phụ thân, ngài… ngài thật sự chuẩn bị làm như vậy?

An Quốc Công vuốt râu nói:

- Lão phu quyết định làm như vậy.

- Vì sao phải như thế?

Hoàng Thiên Đô suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, rõ ràng nhìn ra nguy hiểm trong đó, chỉ sợ ngọn lửa Giang Hoài này càng đốt càng lớn, An Quốc Công sao không lựa chọn lấy nước dập tắt lửa, trái lại muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.