Chương trước
Chương sau
Sở Hoan chỉ nhìn thoáng qua, liền biết hai người này là người Tây Lương, tuy rằng bọn họ mặc áo gấm, nhưng mũ da mềm đặc biệt kia là tượng trưng rõ ràng nhất của người Tây Lương.

Lúc này Sở Hoan cũng hiểu được vì sao nhìn cách ăn mặc của hai người này hơi lạ, mũ mềm người Tây Lương phối hợp áo gấm người Trung Nguyệt, tất nhiên rất không tự nhiên, hơn nữa hai người này hình thể khôi ngô, chỉ có mặc quần áo thuộc da của người Tây Lương mới thích hợp.

Hai người kia sải bước vào tửu lầu, nhìn xung quanh, liền ngồi xuống chiếc bàn cách Sở Hoan không xa, lập tức có tiểu nhị đi tới, đại hán râu ngắn chỉ vào Sở Hoan, phân phó:

- Bọn họ ăn cái gì, lấy một phần giống như bọn họ.

Sở Hoan mời khách, thức ăn phong phí, tiểu nhị đáp ứng đi xuống, cũng không để khách chờ lâu lắm, rượu và thức ăn liền đưa lên.

Đại hán râu ngắn cũng không khách khí, cầm lấy bầu rượu, mở nắp ngửa đầu uống một ngụm lớn, còn chưa vào bụng, đại hán kia phun ra đất, nhíu mày hỏi:

- Đây là nước hay là rượu?

Tiểu nhi kia cau mày đáp:

- Khách quan, đây đương nhiên là rượu, chẳng lẽ ngay cả rượu hay nước ngài cũng không phân biệt được?

Đại hán bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay nắm cổ áo tiểu nhị, bộ mặt hung hãn, cả giận nói:

- Ngươi nói cái gì?

Tiểu nhị giật mình nói:

- Ngươi muốn làm gì? Mau buông tay!

Đại hán râu ngắn giơ tay lên nói:

- Khuất Luật Cân, buông tay!

Đại hán gọi là Khuất Luật Cân hừ lạnh một tiếng, thả tay, đại hán râu ngắn hỏi:

- Đây là rượu tốt nhất chỗ các ngươi sao?

Tiểu nhị chỉ Sở Hoan nói:

- Không phải hai vị nói hết thảy giống như vị khách quan bên kia sao? Khách quan bên kia cũng là rượu như vậy, cũng là rượu tốt nhất bổn điếm.

Đại hán râu ngắn liếc Sở Hoan một cái, lắc đầu thở dài:

- Hóa ra rượu ngon ở kinh thành Tần quốc các ngươi cũng chỉ thế này, đều nói Tần quốc đất rộng của nhiều, cái gì cũng tốt, hiện giờ xem ra, có tiếng không có miếng mà thôi.

Tiểu nhị kia thân ở kinh thành, hơn nữa nhìn hai người này là người Tây Lương, trong lòng cũng không có thiện cảm gì, nghe đại hán râu ngắn nói như vậy, không kìm nổi cau mày đáp:

- Lời này của khách quan không đúng rồi, bổn điếm từ nam chí bắc có bao nhiêu khách dùng cơm, lại chưa từng có mấy người nói rượu bổn điếm không ngon. Ngài uống không được, có thể lấy rượu tốt hơn của mình đến.

Đại hán râu ngắn cười ha ha, tháo một túi da từ bên hông xuống, nói:

- Tất nhiên là phải chuẩn bị.

Gã nhổ cái nút ra, nói với tiểu nhị :

- Đây mới thật sự là rượu ngon, ngươi có biết rượu này là rượu gì ?

Tiểu nhị lắc đầu, đại hán râu ngắn đã cười nói:

- Đây là Cổ Thành Thiêu, rượu nam nhi chân chính. Ngươi vừa nói rượu của ngươi ngon, ta cũng không cãi cọ với ngươi, ngươi tới uống một ngụm rượu của ta, nếm thử xem cái gì mới là rượu ngon thật sự.

Gã đưa túi rượu tới, mỉm cười nhìn chằm chằm ánh mắt tiểu nhị, thấy tiểu nhị do dự, cười ha ha nói:

- Hóa ra ngay cả rượu người Tần cũng không dám uống!

Tiểu nhị bị một kích này, cướp lấy túi rượu, ngửa đầu uống một hớp, rượu vừa vào miệng, lập tức quay đầu phun ra, nhịn không được nói:

- Đây là thứ gì? Rượu ngon cái gì, ngay cả rượu kém nhất trong quán của ta cũng ngon hơn thứu này.

Gã đặt túi rượu lên bàn, nói:

- Hai vị chậm rãi uống rượu ngon này đí, ha ha, quả nhiên là ngươi man di, ngay cả tốt xấu cũng không phân biệt rõ… !

Khuất Luật Cân lại nổi giận lần nữa, nắm lấy cánh tay tiểu nhị, cả giận nói:

- Ngươi nói rượu của chúng ta không ngon?

- Ngon hay không các ngươi nắm chắc trong lòng.

Xem ra tiểu nhị cũng là tên mạnh miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn:

- Mau buông tay ra, ôi, cánh tay của ta bị ngươi bẻ gãy rồi, ta… ta muốn gọi người!

Lúc này lập tức có vài tên tiểu nhị dán tới gần, có người kêu lên:

- Không xong, người Tây Lương muốn nháo sự trong quán.

Đại hán râu ngắn và Khuất Luật Cân đội mũ mềm, đó là dấu hiệu của người Tây Lương, ngoài đó ra, gương mặt hai người này cũng hơi khác người Trung Nguyên, xương gò mã hơi to hơn người Trung Nguyên, hơn nữa hàm dưới người Tây Lương cũng to hơn người Trung Nguyên một chút, phần lớn khuôn mặt người Tây Lương đều là khuôn mặt rộng, có rất ít mặt trái xoan.

Tửu lầu này khách tới khách đi mỗi ngày, vài tên tiểu nhị đã sớm nhận ra hai người này là người Tây Lương.

Mày rậm đại hán râu ngắn nhăn lại, nói:

- Khuất Luật Cân, buông hắn ra, uống rượu là uống sảng khoái, nơi này không thoải mái, trả tiền, chúng ta đổi nơi khác.

Khuất Luật Cân giơ tay chỉ vào mặt tiểu nhị:

- Hôm nay tạm tha cho ngươi, ngươi nhớ kỹ, Thành Cổ Thiêu là rượu đàn ông Tây Lương chúng ta, đàn ông chân chính đều uống Thành Cổ Thiêu, chỉ có đàn bà mới uống loại rượu mạnh các ngươi.

Gã buông lỏng tay, tiểu nhị nắm cánh tay, vẻ đau đớn trên mặt vẫn không tiêu.

Khuất Luật Cân giơ tay tới bên hông, sờ sờ, thần sắc trên mặt bỗng biến thành cổ quái, đại hán râu ngắn thấy sắc mặt Khuât Luật Cân không đúng, nhíu mày hỏi:

- Làm sao vậy?

Khuất Luật Cân không trả lời ngày, sờ sờ trên người, vài tên tiểu nhị bên cạnh đều đang nhìn, một người cười lạnh nói:

- Sẽ không phải không mang bạc chứ? Ha ha, muốn ăn chùa ở bổn điếm, vậy thì không được.

- Thật sự không mang bạc à?

Đại hán râu ngắn cau mày nói.

Khuất Luật Cân lắc đầu nói:

- Ta nhớ rõ ràng, mang theo một túi bạc to, nhưng… nhưng bây giờ tìm không thấy.

Gã nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Đích thị lúc trước trên con đường chật chội, bị người ta đánh cắp.

Thái độ của vài tên tiểu nhị đều vui sướng khi người gặp họa, lập tức có một tên tiểu nhị đi gọi chưởng quầy, chưởng quầy tai to mặt lớn đã chạy tới, từ xa kêu lên:

- Ai dám ăn chùa ở đây?

Vài tên tiểu nhị không cần phân phó, vây hai người này ở giữa, cũng có ngươi giơ tay kéo băng ghế qua, nhìn tư thế, là muốn hung hăng giáo huấn hai người Tây Lương này một phen.

Đại hán râu ngắn chạy tới nói với chưởng quầy kia:

- Tổng cộng bao nhiêu tiền cơm?

Chưởng quầy béo nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, nói:

- Những thứ này đều là đồ ăn chiêu bài của bổn điếm, giá không rẽ, gươi muốn hai bình rượu tốt nhất của bổn điểm, uống một bình, một bình khác xem ra các ngươi cũng chưa dừng, thì không tính vào trong, tổng cộng là… ồ, mười hai lượng ba tiền!

Đại hán râu ngắn đáp:

- Cũng đã rẻ rồi.

Gã nói với chưởng quầy:

- Bạc của chúng ta bị người đánh cắp, hôm nay trước tiên nợ lại, sau này sẽ trả lại gấp đôi số bạc nợ.

- Thêm hay không thêm cũng không để ý.

Chưởng quầy béo cười ha ha nói:

- Chẳng qua bổn điếm buôn bán nhỏ, đại khái không nhận nợ.

Đại hán râu ngắn cau mày nói:

- Bạc của chúng ta bị trộm, hiện giờ không thể trả.

Khuất Luật Cân cũng cười lạnh nói:

- Người Tần các ngươi thủ đoạn hèn hạ, không ngờ ăn cắp bên đường, đường đường kinh thành Tần quốc, đạo tặc hoành hành, hừ, quả thật khiến người ta không thể tưởng được.

- Trôm hay không không liên quan tới chúng ta.

Chưởng quầy béo xệ mặt xuống:

- Bạc của các ngươi bị người ta đánh cắp, chẳng lẽ các ngươi cũng bởi vậy muốn trở thành trở đạo sao? Ăn chùa ở bổn điếm, không khác gì cường đạo.

- Đúng vậy, cho dù bị trộm đồ, cũng chỉ là gây loạn nhỏ.

Một gã tiểu nhị ngửa cổ nói:

- Nhưng nếu là cường đạo, thì đó là kẻ trọm lớn, phải chém đầu. Ngươi nói tên trộm vô sỉ, ta thấy bản sự người Tây Lương làm cường đạo các ngươi càng vô sỉ!

Khuất Luật Cân nắm chặt bàn tay lớn, lạnh lùng nói:

- Chớ nói càng!

Nhìn như là gã muốn ra tay.

Sắc mặt đại hán râu ngắn cũng hơi khó coi, nhưng coi như biết cách bình tĩnh, hỏi:

- Chưởng quầy, vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ra bên ngoài, ai cũng sẽ có chỗ khó, cũng không phải chúng ta quỵt nợ không trả, sau này sẽ trả lại gấp đôi, vì sao không thể dàn xếp?

- Hôm nay dàn xếp ngày mai dàn xếp, mỗi người đi ăn chùa giống như các ngươi, ta đây có cần kinh doanh nữa không?

Chưởng quầy béo đánh giá hai người, cười ha ha nói:

- Ta đưa ra chủ ý cho các ngươi. Không phải các ngươi không có bạc sao? Ta thấy quần áo các ngươi mặc trên người cũng đáng giá chút bạc, cởi hai bộ quần áo ra, coi như trả tiền cơm.

Khuất Luật Cân không thể kiềm ché được, thân thể tiến tới, một tay nắm được áo chưởng quầy béo, tiểu nhị bên cạnh hét lớn:

- Tặc tử động thủ.

Một người vung ghế dài, đập xuống đầu Khuất Luật Cân.

Sở Hoan bên này đã nhíu mày lại, nhìn thấy ghế dài của tiểu nhị kia đập xuống, tay kia của Khuất Luật Cân đã nâng lên đón đỡ, ghế dài kia nện vào cánh tay Khuất Luật Cân, một tiếng rắc vang lên, ghế dài bị gãy thành hai đoạn.

Khuất Luật Cân bình yên vô sự, đám tiểu nhị đều trợn mắt líu lưỡi.

Khuất Luật Cân trong lòng có lửa, không nói hai lời, cánh tay nắm chưởng quầy béo đẩy về phía trước, thân thể to mọng của chưởng quầy béo liền bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, kêu lên một tiếng ôi, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi, miệng la hét:

- Nhanh đi báo quan, nhanh đi báo quan, ngăn bọn chúng, không để cho hai kẻ Tây Lương này chạy!

Tửu lầu này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mười mấy tiểu nhị cũng phải có, lúc này đều tụ tập tới, có người triệu tập đầu bếp phía sau, năm tên đầu bếp nấu ăn phía sau mang theo đồ và dao làm bếp hùng hổ lao ra.

Bạch Hạt Tử ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng hỏi;

- Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ? Có cần giúp đỡ hay không?

Tôn Tử Không bên cạnh cũng thấp giọng nói:

- Hai người Tây Lương này thật sự hống hách, chúng ta bắt đám Tây Lương này lại đưa tới quan phủ.

Gã lập tức nghĩ đến cái gì, nói:

- Đại nhân, ngài không phải là quan sao? Chuyện này ngài có quản hay không?

Sở Hoan liếc Tôn Tử Không một cái, đúng lúc này bên ngoài tửu lầu vang lên tiếng bước chân, bốn gã Võ Kinh Vệ đã vọt vào trong quán, nhìn thấy tình hình trong quán, cao giọng quát:

- Tất cả đang làm gì? Là ai gây rối ở chỗ này?

Võ Kinh Vệ trải rộng kinh thành, đêm ngày tuần tra phố lớn ngõ nhỏ, vừa có gió thổi cỏ lay, Võ Kinh Vệ đều có thể đuổi tới trước tiên.

Lại thêm gần đây Phò mã Hoàng Đình Lãng bị ám sát, Võ Kinh Vệ càng thêm chịu khó tuần tra, thủ vệ nghiêm khắc hơn trước kia vài phần, vài tên Võ Kinh Vệ này tuần tra trên phố, nghe được người qua đường nói bên này đánh nhau, lập tức lao đến như lang như hổ.

Đại hán râu ngắn nhìn thấy Võ Kinh Vệ tiến vào, sắc mặt lập tức trở nên càng khó coi, chưởng quầy béo kia bị người nâng dậy, chỉ vào hai người Tây Lương kêu lên với Võ Kinh Vệ:

- Vài vị quan gia, chính là hai người Tây Lương này, bọn họ ăn không trả tiền, còn ra tay đánh người.

Một gã Võ Kinh Vệ nắm chuô đao bên hông tiến đến, đánh giá hiện trường một chút, nhìn chằm chằm Khuất Luật Cân hỏi:

- Là các ngươi gây rối ở đây sao? Đều nói người Tây Lương thích gây chuyện gã man không đổi, quả thực là như thế.

Gã vung tay lên:

- Có ai không, bắt hai người này lại, đưa tới Thự Môn thẩm vấn.

Con đường này không ở trong phạm vị của Tây Môn Thự, cách Tây Môn Thự trong gang tấc, Sở Hoan cũng không nhận ra mấy người kia. Đại hán râu ngắn kia nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, lập tức chậm rãi buông nắm tay ra, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng chậm rãi dịu xuống, nói:

- Các vị, bạc của chúng ta bị trộm, nhất thời không lấy ra bạc được, động thủ đánh người là chúng ta không đúng, chúng ta sẽ đi lấy bạc ngay bây giờ!

- Chớ nói nhảm nhiều như vậy, đánh người, một câu xin lỗi là xong sao?

Võ Kinh Vệ nói:

- Nếu xin lỗi là xong, còn cần chúng ta làm cái gì? Đi thôi, tới Công Thự một chuyến, có gì vào đó nói sau.

Dường như đại hán râu ngắn không muốn đi nha môn, nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.