Chương trước
Chương sau
Khuất Luật Cân tiến lên, lớn tiếng nói:

- Ta cùng các ngươi đi nha môn, ta đi cùng các ngươi đã đủ rồi.

- Ồ ồ.

Võ Kinh Vệ trêu đùa:

- Ngươi quả thật coi mình là nhân vật nào rồi? Ai đi ai không đi, do ngươi nói là được sao?

Gã trầm giọng nói:

- Bắt hết đi!

Tiếng soạt soạt soạt vang lên phía sau, vài tên Võ Kinh rút bội đao ra, đúng lúc này, liền nghe được một giọng nói thản nhiên:

- Chậm đã!

Mọi người nhìn lại theo giọng nói, thấy được một người trẻ tuổi ở ngồi bàn bên cạnh chậm rãi đứng lên, người trẻ tuổi kia mặc quần áo bình thường, nhìn qua cũng không giống con cháu nhà giàu, một gã Võ Kinh Vệ cả giận nói:

- Ai để ngươi nói chuyện? Thật to gan, ngươi đang gây cản trở công vụ.

Người đứng lên, tất nhiên là Sở Hoan.

Ngay từ đầu người Tây Lương hơi làm càn, Sở Hoan quả thật khó chịu trong lòng, nhưng những gì tiểu nhị và chưởng quầy làm sau này, hiển nhiên càng quá phận.

Sở Hoan cũng nhìn ra được, hai người Tây Lương này chưa chắc đã thật sự là kẻ ăn quịt gì, chỉ sợ thật sự bị mất túi tiền, nợ tiền thì trả, vốn cũng là việc hoàn toàn chính đáng, nhưng chưởng quầy để hai người cởi quần áo gán nợ, không khỏi hơi quá mức.

Thật ra Sở Hoan cũng đã gặp người Tây Lương ở kinh thành, mặc dù là kinh đô Tần quốc, nhưng vẫn có không ít người Tây Lương mặc quần áo thuộc da truyền thống, cũng không mặc gấm vóc lụa là, hai người này mặc áo gấm, dường như là tôn trọng người Trung Nguyên, nếu nói là vì che dấu thân phận người Tây Lương của họ, cũng không cần phải đội mũ mềm của người Tây Lương, chưởng quầy béo muốn bọn họ cởi quần áo trước mặt mọi người, nếu như nói vì muốn bọn họ trả lại tiền cơm, còn không bằng nhục nhã hai người Tây Lương này trước mặt mọi người.

Chưởng quầy béo làm như vậy, không thể nghi ngờ là làm xấu đức tính người Tần ngay trước mặt người Tây Lương, dưới sự khách quan, đại hán râu ngắn nói chuyện thẳng thắn, hứa hẹn sau này sẽ trả lại gấp đôi, nhân phẩm còn mạnh hơn so với chưởng quầy béo.

Sở Hoan có một thói quen, sau khi hắn xong việc ở Hộ Bộ, đều thay đổi quần áo bình thường, để tánh rêu rao, mà pháp luật đế quốc, sau khi kết thúc công việc không mặc quan phục cũng không vi phạm pháp luật.

Lúc này hắn mặc bình thường, vài tên Võ Kinh Vệ kia xem quần áo nhận biết người, tất nhiên không thể biết được thân phận của Sở Hoan.

Võ Kinh Vệ quát mắng, Sở Hoan cũng không thèm để ý, tiến lên cười nói:

- Chẳng qua là tiền cơm mà thôi, cũng không cần động can qua lớn như vậy.

Hắn nói với đại hán râu ngắn:

- Vừa rồi ngươi nói rượu Trung Nguyên không ngon, nói Cổ Thành Thiêu mới là rượu ngon trong thiên hạ, điều này không khỏi hơi nghiêng lệch. Người Trung Nguyên chúng ta có câu nói rất đúng, trong mắt tình nhân là Tây Thi, thứ mình thích, luôn là tốt nhất. Cổ Thành Thiêu trong mắt các ngươi có lẽ là rượu ngon, nhưng trong mắt chúng ta, rượu ngon nơi này là rượu thượng đẳng nhất, không nên phân biệt lẫn nhau, loại nào cũng có sở trường riêng mà thôi.

Đại hán râu ngắn vuốt râu thô dài gần một tấc dưới hàm mình, nhíu mày, như thoáng có suy nghĩ, nói:

- Ngươi nói có đạo lý. Trong mắt các ngươi, đồ đạc của các ngươi là tốt nhất, trong mắt chúng ta, đồ đạc của chúng ta lại tốt nhất. Những lời này nói không sai, ta thích, lúc trước là ta đã lỡ lời.

Sở Hoan hết sức hài lòng đối với thái độ của đại hán râu ngắn này, nhìn qua tuy rằng đại hán này lưng hùm vai gấu, thoáng qua là một gã dũng phu thô mãng, nhưng trong cách nói năng lại không thô lỗ, tuy rằng không kềm được tức giận, nhưng cũng hiểu lí lẽ, rất có đầu óc, hắn nhìn về phía chưởng quầy béo, cau mày nói:

- Việc hôm nay, ngươi vốn là bên có lý, nhưng chuyện đến cuối cùng lại bị ngươi làm cho không còn đạo lý. Hắn dù sao cũng là khách, gặp phải phiền toái, các ngươi không thương lượng xử lý như thế nào trước, một đám người vây quanh hai người bọn họ, đây là đạo lý gì? Mở tiệm buôn bán, khuôn mặt tươi cười chào đón, ngươi chế giễu, chẳng qua hơn mười lạng bạc, ngươi lại làm ra bộ muốn lấy mạng người ta, ngươi để bọn họ cởi quần áo trước mặt mọi người, đây sao phải đạo đãi khách lễ nghi bang giao của chúng ta?

Vài Tên Võ Kinh Vệ trợn mắt líu lưỡi nhìn Sở Hoan, trong nhất thời lại nói không ra lời, vị chưởng quầy béo kia nhịn không được nói:

- Vị khách quan này, lời của ngài nói không dễ nghe rồi. Ngài cũng là người Tần, vì sao phải nói hộ người Tây Lương? Bọn họ ăn chùa ở đây, ngài cũng thấy được, còn muốn đánh ta ra thế này, cường đạo dã man như vậy, Đại Tần ta sao có thể dung tha được?

Khuất Luật Cân quát lên:

- Ngươi nói ai là cường đạo dã man?

Chưởng quầy béo né tránh ra sau, có Võ Kinh Vệ ở đây, gã cũng không sợ, lớn tiếng nói:

- Còn có thể nói ai, người Tây Lương các ngươi ăn tươi nuốt sống, thật vất vả tới kinh thành ăn bữa cơm, ngay cả bạc cũng không có, xem ra quả thật không xứng để ăn những món ngon này!

Khuất Luật Cân giơ nắm tay lên, muốn nện xuống bàn, Sở Hoan đã vươn tay ra, nắm cổ tay Khuất Luật Cân, thản nhiên nói:

- Tính tình các hạ có phải quá nóng một chút hay không? Ta không biết tính tình này ở Tây Lương thế nào, nhưng ở Đại Tần ta, dường như rất dễ gặp phải phiền toái!

Hắn nhìn qua nhẹ nhàng đơn giản, Khuất Luật Cân lại cảm thấy tay Sở Hoan siết chặt giống như vòng sắt, nắm lấy cổ tay mình, gã dùng lực giãy ra, nhưng khí lực bàn tay Sở Hoan rất lớn, chớ nói tranh, trong lúc nhất thời Khuất Luật Cân muốn lay động cũng khó.

Tuy rằng nhìn qua Sở Hoan không phải văn nhân, nhưng so với Khuất Luật Cân lưng hùm vai gấu, lại có vẻ yếu ớt hơn nhiều lắm, Khuất Luật Cân sao cam tâm bị Sở hoan khống chế, dồn toàn lực muốn tránh thoát tay Sở Hoan, Sở Hoan lại thản nhiên mỉm cười. Mọi người thấy mặt Khuất Luật Cân ngày càng đỏ, mà Sở Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, đại hán râu ngắn bên cạnh nhìn thấy, đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức vẻ kinh ngạc biến thành vẻ thưởng thức.

Sở Hoan nhìn như nước chảy mây trôi, người khác không rõ ràng lắm, hắn lại vô cùng rõ ràng, thật ra lực tay của Khuất Luật Cân này rất mạnh, mình so với gã cũng chỉ lớn hơn một chút, Khuất Luật Cân này dùng toàn lực, Sở Hoan cũng cố hết sức.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đại hán râu ngắn rốt cuộc tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay Khuất Luật Cân, một tay còn lại cầm lấy cánh tay Sở Hoan, cười nói:

- Vị bằng hữu này, là huynh đệ của ta thất lễ, ngươi chớ trách móc, ta thay hắn xin lỗi ngươi!

Trong khi gã nói cười, Sở Hoan cảm thấy một quái lực đánh úp lại, cánh tay mình bị đại hán râu ngắn lôi kéo, dĩ nhiên bị gã kéo ra, khí lực người này, hơn xa mình.

Sở Hoan tự nghĩ khí lực của hắn đã vô cùng mạnh mẽ, so với người bình thường trong nhận thức thì mạnh hơn nhiều lắm, mà lực đạo của đại hán râu ngắn này, Sở Hoan có thể cảm thấy rõ ràng, cũng không phải vận dụng kình khí, mà thuần túy là thần lực trời sinh, lực lượng như thế, thật sự không bình thường.

Đại hán râu ngắn này quả thật không đơn giản.

- Ngươi là người nào?

Một gã Võ Kinh Vệ ngây người nửa ngày, rốt cuộc kịp phản ứng:

- Võ Kinh Vệ làm việc, ngươi lại dám ra đây quấy nhiễu, có biết phạm vào tội gì? Ngươi muốn cùng vào nha môn với bọn họ sao?

Đại hán râu ngắn buông tay ra, Sở Hoan sửa sang lại quần áo, liếc Võ Kinh Vệ kia một cái, lắc đầu nói:

- Cũng không phải ta xen vào việc của người khác, chỉ có điều vài vị đây còn chưa hỏi rõ ràng, đã bắt người, dường như hơi không ổn? Các ngươi phụ trách an nguy của kinh thành, nếu không thể phân xử công bình, kinh thành sao có thể thái bình được?

- Tiểu tử thối, ngươi thật to gan!

Một gã Võ Kinh Vệ đánh tới một quyền, Bạch Hạt Tử đã trầm giọng nói:

- Dừng tay!

Võ Kinh Vệ kia nhất thời dừng lại, nhìn thấy một người đầu trọc một mắt, lập tức kêu lên:

- Được, hôm nay gặp phải vài tên không sợ chết, người này vừa xem cũng không phải người tốt gì, mang tất cả về!

Tuy rằng Bạch Hạt Tử không rõ ràng chức quan của Sở Hoan lớn thế nào, nhưng cũng hiểu được muốn áp chế vài Võ Kinh Vệ này vẫn dư dả, cười lạnh nói:

- Không sợ chết? Nói rất hay, quả thật là có vài tên không sợ chết đấy.

Gã chỉ vào Sở Hoan nói:

- Các ngươi có biết vị đại nhân này là ai?

Vài tên Võ Kinh Vệ đánh giá Sở Hoan vài lần, một người hỏi lại:

- Là ai?

Bạch Hạt Tử cười lạnh nói:

- Có mắt như mù, vị này chính là Sở Hoan Sở đại nhân, các ngươi còn dám làm càn!

Đầu tiên vài tên Võ Kinh Vệ ngẩn ra, lập tức đánh giá lại một hồi, liền có người dạo quanh Sở Hoan một vòng, cười nói:

- Ngươi chính là Sở Hoan? Vị Chủ Sự Hộ Bộ Sở Hoan mới nhậm chức kia ?

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Chẳng lẽ không giống?

Vài tên Võ Kinh Vệ nhìn nhau, lập tức cười ha ha, một người đã làm càn nói:

- Nếu ngươi là Sở Hoan, ta còn là Hồ Bộ Đường kia, thật sự là to gan, lại dám giả mạo Sở đại nhân.

Điều này cũng không trách được họ không tin.

Chủ Sự Hộ Bộ, ở đế quốc Đại Tần đã là quan viên tứ phẩm, tuy nói kinh thành rất nhiều quan lớn, nhưng Chủ Sự Hộ Bộ là nhân vật thực quyền, muốn áp chế vài Võ Kinh Vệ, đó thật sự là chuyện dễ dàng.

Tại kinh thành, đừng nói Chủ Sự tứ phẩm, cho dù quan viên ngũ phẩm, cũng đều là quần áo rực rỡ, quan viên bình thường ra ngoài, đều sợ người khác không biết được thân phận của mình, trọng thần triều đình đi ra tất nhiên bảo vệ chung quanh, ngay cả quan viên bình thường, cũng mặc quan phục trong người, lộ rõ thân phận của mình.

Quần áo Sở Hoan do Lâm Lang may cho hắn, tuy rằng không kém, nhưng cũng không bắt mắt, nhìn qua cũng bình thường, trong mắt vài tên Võ Kinh Vệ này, nói hắn làm hộ vệ phủ đệ quan lại quyền quý ở đâu có lẽ có người tin, nói hiện giờ hắn là Chủ Sự Hộ Bộ Sở Hoan rất nổi danh tại kinh thành hiện giờ, cho dù là ai cũng không tin.

Sở Hoan chân đá Đậu Dịch ở Hộ Bộ, ép Đậu Dịch rời khỏi Độ Chi Tào, chuyện tốt không ai biết, truyện xấu truyền ngàn dặm, tuy rằng chuyện này không có khả năng lan truyền khắp nơi, nhưng quả thật không ít người biết, ít nhất vài tên Võ Kinh Vệ này cũng đã nghe qua thanh danh Sở Hoan, dám đánh Đậu Dịch ở nha môn Hộ Bộ, đó nhất định là một nhân vật rất lợi hại, cũng là một người rất nóng tính, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khuôn mặt tươi cười, nhìn qua còn vô cùng hóa khí, ai cũng không có khả năng liên hệ hắn với Sở Hoan hung hãn trong ấn tượng kia.

Hơn nữa có câu nói rất đúng, xem thân phận một người, nhìn người bên cạnh hắn là được, Bạch Hạt Tử là một kẻ đầu trọc một mắt, Tôn Tử Không lại xấu xí, hai người vừa từ phủ Vân Sơn chạy tới kinh thành, còn chưa nghỉ tạm, có vẻ phong trần mệt mỏi, quần áo trên người cũng hết sức lôi thôi, điều này càng khiến vài tên Võ Kinh Vệ khẳng định người trẻ tuổi trước mắt này không phải Sở Hoan.

Vài tên Võ Kinh Vệ đang cười, mà ngay cả tiểu nhị trong tửu lâu cũng đều cười rộ lên, đều cảm thấy chỉ sợ Sở Hoan thật sự có bệnh thần kinh.

Sở Hoan ngậm cười hỏi:

- Ý của ngươi, nếu ta là Sở Hoan, ngươi chính là Hồ Bộ Đường?

- Ông chính là có ý tứ đó!

Võ Kinh Vệ kia vỗ ngực cười lạnh nói:

- Trọng địa kinh thành, ngươi dám giả mạo quan viên triều đình, xem ra tiểu tử ngươi quả thật điên cuồng. Không có việc gì, ông biết chữa bệnh, bệnh này của ngươi có thể trị, theo chúng ta trở về, để ông cẩn thận chữa trị giúp ngươi!

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Chỉ sợ ta không có bệnh, bệnh của các hạ cũng không nhẹ!

- Má nó, tiểu tử ngươi còn cứng mồm!

Võ Kinh Vệ đánh tới một quyền, vô cùng hung ác.

Đột nhiên nghe được một thanh âm nói:

- Ngươi có phải Hồ Bộ Đường hay không ta không biết, nhưng hắn nhất định là Chủ Sự Hộ Bộ Sở Hoan Sở đại nhân!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.