Chương trước
Chương sau
Nhạn Môn Quan xây dựng giữa Bàn Long Lĩnh, dựng lên tại nơi lớn nhất trong Bàn Long Lĩnh, Bàn Long Lĩnh đương nhiên không nguy ngã bằng Bắc Lĩnh Tây Cốc Quan, nhưng lại hiểm trở hơn Bắc Lĩnh, liên miên chập chùng. Nhạn Môn Quan dài chừng hơn hai mươi dặm, hai bên chính là Bàn Long hiểm lĩnh đột ngột mọc lên từ mặt đất, thẳng tới tận trời, toàn cảnh dãy núi Bàn Long, núi cao và hiểm trở, muốn leo qua đỉnh núi gần như không có bất kỳ khả năng, chỉ có thể phá quan mà vào.

Bao gồm cả Tiết Hoài An, sứ đoàn trên dưới rất nhiều người đều chưa từng đến tây bắc, càng chưa đến biên quan thấy được Nhạn Môn Quan. Nhạn Môn hiểm quan nổi tiếng thiên hạ, nhưng thấy được tận mắt lại không nhiều người.

Sở Hoan chém giết mười hai tên kỵ binh Tây Lương ở quân doanh Tây Lương, thanh danh lan truyền lớn.

Sứ đoàn trên dưới không ít người ngay từ đầu quả thật không quá phục Sở Hoan, Sở Hoan tuổi còn trẻ, có thể trở thành Tử tước Đại Đường, còn trở thành Phó sứ đi sứ Tây Lương, trong mắt Cận Vệ Quân, đó không phải Sở Hoan có bao nhiêu năng lực, chẳng qua bởi vì phía sau Sở Hoan có chỗ dựa, dựa vào mạng lưới quan hệ mới có hôm nay.

Quân nhân chú trọng nhất chính là thực lực mạnh, ai có bản lĩnh thật sự, trong lòng bọn họ sẽ phục người đó.

Tiêu diệt gần ngàn phỉ chúng ở huyện Cô Sơn đương nhiên do một tay Sở Hoan bày ra, nhưng xuất trận chính là kỵ binh Cận Vệ Quân, mọi người đơn giản cảm thấy Sở Hoan đầu óc thông minh, cũng không thấy Sở Hoan thật sự có bao nhiêu bản lĩnh.

Nhưng ở quân doanh Tây Lương, một mình giết chết mười hai tên kỵ binh Tây Lương dũng mãnh nhanh nhẹn, đây chính là chuyện khó lường, trận chiến ấy khiến người Tây Lương kinh hồn táng đảm, cũng khiến sứ đoàn trên dưới càng tràn đầy kính sợ đối với Sở Hoan. Trước đây Tiết Hoài An còn thấp thỏm bất an trong lòng, nhưng nhìn thấy Sở Hoan đại triển thần uy, tuy rằng vẫn lo lắng trong lòng, nhưng cảm thấy Sở Hoan ở bên, cơ hội còn sống trở về từ Tây Lương lại tăng thêm vài phần.

Tuy rằng Mạt Tàng A dữ dằn, nhưng cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, dâng mười bảy thạch gạo, gần hai ngàn cân lương thực, tuy rằng số lượng không lớn, nhưng còn tốt hơn không có, mấy chục người Tần bị mang đến luyện binh cũng được thả trở về, những người này đem mấy chiếc xe chứa hai ngàn cân lương thực đẩy về phía đối diện Ninh Sơn, Sở Hoan chỉ sợ người Tây Lương chơi thủ đoạn, mãi đến khi nhìn thấy đội ngũ tới gần Ninh Sơn, lúc này mới suất lĩnh sứ đoàn khởi hành một lần nữa.

Tâm tình Mạt Tàng A không tốt, nhưng việc cần làm tự nhiên vẫn phải làm, dẫn sứ đoàn Tần quốc đi thẳng hướng bắc, ven đường nghỉ một chút, mất bảy tám ngày mới tới Nhạn Môn Quan.

Trên đường đi, mảnh đất hoảng vu, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn thấy xương khô thây nát ven đường, hơn nữa người Tây Lương hiển nhiên nắm chặt thời gian chiến đoạt tài nguyên khắp nơi, rất nhiều khu dân cư chiếm lĩnh bị chặt rừng cây, khai thác khoáng sản, cũng có rất nhiều dân chúng xanh xao vàng vọt bị ép chuyển vận tài nguyên ra ngoài Nhạn Môn Quan, không thể nghi ngờ, những tài nguyên này đương nhiên muốn đưa về bổn quốc Tây Lương.

Hoàn cảnh quốc thổi Tây Lương, ngoại trừ sa mạc, phần lớn đều là thảo nguyên, rừng rậm và mỏ đều rất thưa thớt, cây cối và tài nguyên khoáng sản cũng là một trong những tài nguyên mà người Tây Lương thiếu thốn.

Lục đầu Mạt Tàng A lựa chọn lộ tuyến né qua khu vực này, nhưng người Tây Lương cướp đoạt bốn phía, cho dù lách qua khu vực cướp đoạt chủ yếu nhưng vẫn bị sứ đoàn Tần quốc phát hiện dấu vết để lại. Tiết Hoài An cũng từng hỏi, nhưng Mạt Tàng A vỗ ngực nói hiện giờ hai Châu trong tay quân Tây Lương, trước khi lui quân, tất cả tài nguyên đều thuộc về Tây Lương, xử lý thế nào Tần quốc không có tư cách hỏi đến.

Nếu Tiết Hoài An chỉ ở kinh thành nghe nói người Tây Lương xâm phạm tây bắc, chưa chắc có bao nhiêu cảm thụ, nhưng tận mắt nhìn thấy dân chúng Tần quốc bị người Tây Lương sử dụng như trâu ngựa, nhìn thấy tài nguyên của đế quốc bị người Tây Lương tham lam chiếm lấy, gã cũng vô cùng oán giận trong lòng, mà trên dưới sứ đoàn Tần quốc, phần lớn là đàn ông nhiệt huyết, trên đường đi tâm tình oán giận, vẻ mặt ảm đạm.

Trên đường đi, Tiết Hoài An rất ít nói chuyện, Sở Hoan lại khó mở miệng, mãi đến một ngày Tiết Hoài An đột nhiên tự nói trên ngựa:

- Nước yếu bị người bắt nạt, nước yếu không có cường binh… !

Gã hiển nhiên có cảm thụ trên đường đi tới, bất tri bất giác thốt ra mấy lời cảm nhận từ trong lòng mình, chờ gã tỉnh táo lại, mới phát hiện Sở Hoan bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn gã.

Tiết Hoài An lắc đầu, chỉ cười khổ, cũng không nói lời nào.

Tâm tình của Sở Hoan, đương nhiên không tốt hơn Tiết Hoài An, hắn vô cùng rõ ràng, tầm quan trọng của một đế vương đối với một quốc gia, quốc quân anh minh có thể khiến quốc gia vô cùng cường thịnh, giặc ngoại xâm không dám mơ tưởng, nhưng cũng như vậy, nếu một quốc quân không có lòng dạ nào ở chính sự, tất khiến cho quốc gia nhanh chóng suy bại, từ đó khiến kẻ thù bên ngoài bắt nạt, đồng gào gặp nạn.

Nước yếu không có cường binh.

Sở Hoan tràn đầy cảm ngộ, đường đường quân đội đế quốc Đại Tần, lại phải đói bụng đánh giặc, năng lực tác chiến mỗi binh sĩ của họ vốn có chút chênh lệch với người Tây Lương, lại đói bụng cầm đao ra trận, làm sao có thể địch lại đối thủ.

Không có lương thực, nguyên nhân là quốc khố trống rỗng, ngân khố quốc gia hư không, điều này đương nhiên có liên quan tới triều đình xa hoa.

Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, cho dù lần này quân Tây Lương thật sự rút khỏi Đại Tần, nhưng một đế quốc ngân khố quốc gia hư không, dân chúng khốn khổ, binh lính đói khát, thật sự có thể tiếp tục như vậy sao?

Tới gần Nhạn Môn Quan, khắp nơi đều là tàn tích sau cuộc chiến, vết chân rất thưa thớt, vô cùng thê lương, xa xa có thể nhìn thấy bóng dãy núi Bàn Long Lĩnh, nhưng lúc tới gần Nhạn Môn Quan, lại phát hiện một tình trạng khiến người ta chấn động.

Nhạn Môn Quan dài chừng hai mươi dặm, chính là cửa ngõ tây bắc đế quốc, hiểm quan đệ nhất thiên hạ, nghe nói từng mất vô số nhân lực vật lực mới có thể xây dựng lên quan ải khí thế hùng vĩ kia, nhưng khi sứ đoàn đế Nhạn Môn Quan, mới phát hiện quan ải từng hùng vĩ chắc chắn lúc này đã tàn phá không chịu nổi, sớm không còn huy hoàng ngày xưa, càng khiến người ta giật mình chính là, trên dưới Nhạn Môn Quân, không ngờ dân phu xanh xao vàng vọt đông nghìn nghịt, dưới sự cưỡng bức của quân Tây Lương, bọn họ đập nứt từng tảng đá của Nhạn Môn Quan, tháo dỡ sau đó dùng xe vận chuyển ra ngoài quan ải.

Không ngờ người Tây Lương phá quan chuyển đá.

Trên dưới sứ đoàn đều chấn động, Tiết Hoài An lập tức lao tới, nhìn Nhạn Môn Quan sớm tàn phá không chịu nổi, khắp nơi đều là đá vỡ, phẫn nộ từ trong lòng tràn ra, chỉ vào Nhạn Môn Quan cả giận nói với Mạt Tàng A?

- Đây là tình trạng gì? Vì sao phải tháo dỡ Nhạn Môn Quan?

Mạt Tàng A thấy bộ dàng giận không kiềm chế nổi của Tiết Hoài An, lại tươi cười khi người gặp họa, lớn tiếng nói:

- Đây đã là đồ của Đại Tây Lương ta, nghe nói Đại Tây Lương ta muốn xây một tòa thành mới trong quốc nội, đá Nhạn Môn Quan vô cùng chắc chắn, vừa vặn chở về quốc nội dùng để xây thành, hơn nữa bổn tướng nghe nói, tòa thành kia cũng gọi Nhạn Môn thành!

Toàn thân Tiết Hoài An co giật, Sở Hoan mặt không thay đổi nhìn Nhạn Môn Quan hùng vĩ một thời bị tháo dỡ vô tình, như thoáng có suy nghĩ.

Người Tây Lương hủy quan chuyển đá, đương nhiên dã tâm bừng bừng.

Nhạn Môn Quan sừng sững mấy trăm năm, hôm nay bị người Tây Lương phá hủy, Sở Hoan cũng không cảm thấy thương tiếc bao nhiêu, trái lại vô cùng bình tĩnh.

Một quan ải, tuy rằng nhất thời có thể ngăn được thù ngoài, nhưng thật sự có thể ngăn được thù ngoài chưa bao giờ là quan ải này.

Nước yếu, cho dù có nghìn quan ải cũng không thể ngăn cản bước chân địch nhân, tuy rằng Nhạn Môn Quan hùng vĩ, nhưng người Tây Lương lại chỉ dùng không đến một tháng đã công phá.

Quan ải Nhạn Môn tiêu phí sức người sức của rất lớn, dĩ nhiên không ngăn nổi người Tây Lương trong một tháng.

Thật sự có thể ngăn được thù ngoài, chỉ có quốc gia cường thịnh.

Nước mạnh, cho dù không có quan ải, cũng có thể bảo vệ Trung Nguyên an toàn, nước yếu, ngàn vạn quan ải cũng không có tác dụng.

- Rời quan từ nơi này, con đường phía sau tự các ngươi đi.

Mạt Tàng A đưa tới đây đã mất kiên nhẫn, lúc này tới Nhạn Môn Quan, cuối cùng thoải mái:

- Rời khỏi Nhạn Môn Quan, trong hay ngày có thể tới sa mạc Kim Cổ Lan, muốn cưới Công chúa Tây Lương ta, trước tiên xuyên qua sa mạc rồi nói sau!

Nói đến đây, Mạt Tàng A cười cổ quái, quay đầu ngựa lại, không nói nhiều nữa, vung roi ngựa dẫn bộ hạ chạy đi như bay.

Tiết Hoài An biết, hiện giờ sứ đoàn không thể ngăn cản Nhạn Môn Quan bị hủy, than thở lắc đầu dẫn người rời quan.

Ra khỏi Nhạn Môn Quan, đi về phía bắc, nhìn thấy có rất nhiều đoàn xe sau khi rời Nhạn Môn đi tới biên ải phía tây, đội ngũ sứ đoàn cũng đi theo, nhưng không đến mười dặm lại phát hiện trạm kiểm soát lập bên đường, nhìn thấy sứ đoàn Đại Tần, lập tức ngăn cản không cho thông qua, sứ đoàn có người tiến lên cãi cọ, đám lính Tây Lương cực kỳ ngang ngược, không dài dòng, sống chết không cho qua, chỉ cho sứ đoàn vòng qua phía đông tiến vào sa mạc.

Tranh chấp không được, không có cách nào, sứ đoàn đành ngược lại phía đông, lúc trời tối tìm được một nơi thế cao cắm trại, gần đó còn có dòng suối nhỏ, dễ dàng bổ sung nguồn nước.

Nhạn Môn Quan cách sa mạc Kim Cổ Lan hai ngày đi đường, đây là Mạt Tàng A báo cho biết, ngoài đó ra, sứ đoàn hoàn toàn không biết gì đối với sa mạc.

Tất cả mọi người đều biết phải xuyên qua sa mạc, nhưng xuyên qua sa mạc thế nào, trong lòng ai cũng không hiểu.

Đây là lần đầu tiên quan phương Đại Tần đi tới Tây Lương, trước đó chưa từng có người dò đường, lần này để sứ đoàn là người mở đường rồi.

Sứ đoàn dựng lều trại, lại đốt lửa trước lều trại, lửa trại hừng hực, đội ngũ mang theo lương khô, còn có thịt khô, dễ dàng chứa đựng, một gã quan văn tên Lục Thông là quan viên phụ trách quản lý thực vật dọc đường, dựa vào hạn ngạch lấy thịt khô và lương khô từ trên xe.

Hiên Viên Thắng Tài chia kỵ binh thủ hạ làm bốn đội, xe ngựa và quan viên đều ở giữa, bốn phía là bốn đội kỵ binh cắm trại, vây chung quanh, phân biệt bảo vệ bốn chỗ trọng yếu, ngoài ra còn cắt cử binh sĩ luân phiên tuần tra.

Tới ngoài quan rồi, hết thảy đều phải chú ý cẩn thận, Hiên Viên Thắng Tài phụ trách công tác an toàn, đương nhiên phải cẩn thận khắp nơi.

Tuy rằng trên đường đi tới, những gì nhìn thấy khiến lòng người ảm đạm, nhưng sau khi rời quan, lại khiến người ta có một loại cảm giác giải thoát, không ít người cảm thấy toàn thân thoải mái một hồi, ngồi bên đống lửa, ăn lương khô, uống nước trong, túm năm tụm ba thấp giọng nói chuyện phiếm.

Thần bí nhất trong đội ngũ, đương nhiên vẫn là vài tên Thần Y Vệ Chử Bách hộ bên kia, từ sau khi rời kinh, vài tên Thần Y Vệ chưa từng nói câu nào, hơn nữa biểu hiện hết sức lạnh nhạt, chỉ trông coi chiếc xe ngựa đóng kín cực kỳ chặt chẽ, dọc đường đi tới, cho dù những người khác vào dịch trạm nghỉ ngơi, mấy người kia cũng không rời xe ngựa một tấc.

Có người mơ hồ cảm thấy trong xe nhất định là nhân vật trọng yếu, nhưng rốt cuộc là ai, biết đến ít ỏi không có mấy, mấy Thần Y Vệ không quan tâm tới người khác, người khác cũng không đi tiếp xúc với mấy tên lạnh như băng, cho dù là đội ngũ đi cùng, nhưng dường như là cùng đường.

Dọc đường vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Sở Hoan, lúc dùng lương thực, Hiên Viên Thắng Tài lôi kéo Sở Hoan cùng mình ngồi bên một đống lửa, lấy thịt khô dâng lên, trong mắt kính sợ, nói:

- Sở Phó sứ, lúc trước nghe nói ngài dương oai ở Thiết Huyết Viên, thuật cưỡi ngựa giỏi, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy, bây giờ thật lòng khâm phục rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.