Sở Hoan tất nhiên biết ý tứ của Hiên Viên Thắng Tài. Lần trước ở đại doanh quân Tây Lương hắn chẳng những đã thể hiện đao pháp cực mạnh mà thuật cưỡi ngựa cũng rất thành thạo, nên cười nói:
- Hiên Viên tướng quân quá khen, chút bản lĩnh đó không đáng được nhắc tới. Bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, cao nhân tất hữu cao nhân, cao thủ cưỡi ngựa chân chính, thì không có bộ dạng như ta đâu.
Hiên Viên Thắng Tài khoát tay nói:
- Sở Phó sứ khiêm tốn. Ta thấy ngươi lần trước rat ay, chẳng những người và ngựa thành một thể, hơn nữa, đao thuật tuyệt luân, làm cho người ta phải thán phục không ngừng. Đám binh sĩ Tây Lương này cũng được xem là người giỏi, nhưng khi giao thủ với ngươi, vẫn có vẻ thua kém hơn nhiều. Bản lĩnh này của ngươi từ đâu mà có?
Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh:
- Hiên Viên tướng quân, không phải ta làm ra vẻ bí hiểm, kỳ thật là..
Hắn lắc đầu, cười nói:
- Kỳ thật là ta trước đây may mắn gặp một cơ duyên, gặp được sư phụ, có lẽ ngài thấy ta vừa mắt, nên nhận làm đồ đệ. Không dối gạt ngươi, ta thật sự cũng chỉ học được vài phần công phu của sư phụ. Bản lĩnh gia sư cao minh, so với ngài bản lĩnh của ta không có gì đáng kể.
- Ngươi lợi hại như vậy mà còn bảo không đáng kể?
Hiên Viên Thắng Tài kinh ngạc nói:
- Nói như thế, bản lĩnh của lệnh sư có thể nói là xuất thần nhập hóa. Tại hạ không biết…
Không đợi gã nói xong, Sở Hoan đã đưa tay ngăn lại:
- Hiên Viên tướng quân, gia sư từng dặn, không được tiết lộ thân phận của người. Nếu như ngươi hỏi gia sư là ai, ta chắc chắn không thể trả lời.
- Ồ?
Hiên Viên Thắng Tài thở dài:
- Cao nhân như thế, lại không thể gặp, thật sự là đáng tiếc. Tuy nhiên xưa nay, cao nhân như thế đều không màng danh lợi. Ai, cuocojd dời này cũng không biết có gặp được một sư phụ lợi hại như thế không?
Gã lắc đầu, có vẻ vô cùng tiếc nuối.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hiên Viên tướng quân, Hiên Viên Thiệu Hiên Viên thống lĩnh tiễn pháp vô song, chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi, có sư phụ như thế, ngươi còn cần gì nữa?
Hiên Viên Thắng Tài ngẩn ra, lập tức mỉm cười, đúng lúc đó, có một người đi lại nói:
- Sở Phó sứ, Tiết đại nhân mời ngài đến có việc cần trao đổi.
Sở Hoan gật đầu đáp ứng, đứng dậy, chắp tay từ biệt Hiên Viên Thắng Tài, rồi đi đến lều trại của Tiết Hoài An.
Lúc này Tiết Hoài An đang mặt co mày cáu, nhìn thấy Sở Hoan vào trướng, vội đứng dậy lôi kéo Sở Hoan ngồi xuống hỏi:
- Sở đại nhân, hiện giờ rời Nhạn Môn Quan, bản quan hơi lo lắng rồi. Sa mạc Kim Cổ Lan này, bản quan chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, lần này muốn vượt qua sa mạc, nhưng trong tay chúng ta không có bản đồ, lúc trước đòi Mạt Tàng A, nhưng hắn lại nói ngay cả người Tây Lương cũng không có bản đồ sa mạc, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Sở Hoan nói:
- Đại nhân, nếu đúng như vậy mà nói…, Tây Lương quốc ngay ở phía bắc sa mạc, chúng ta từ sa mạc một đường tiến thẳng hướng bắc, tất nhiên có thể vượt qua sa mạc. Không phải chúng ta mang theo la bản trong tay sao? Có la bàn dẫn đường, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Không phải ý tứ này.
Tiết Hoài An lắc đầu nói:
- Bản quan lo lắng cướp sa mạc, bản quan nghe nói, trong sa mạc rộng lớn này, có vài đám cướp sa mạc, những người này trước kia đều là phạm nhân tử hình truy nã của Đại Tần ta và Tây Lương, chạy trốn đến sa mạc làm cướp, trên đường nghe Mạt Tàng A nói qua một lần, trong sa mạc Kim Cổ Lan rộng lớn, ít nhất không dưới sáu bảy đám cướp sa mạc, cũng không ai biết chúng ẩn thân ở nơi nào trong sa mạc, không biết hiện giờ chúng ở nơi nào, hơn nữa cướp sa mạc lớn nhất cũng có vài trăm người, Sở đại nhân, ngươi nói… Ngươi nói chúng ta có nên nghĩ kế sách vẹn toàn, tránh đám cướp sa mạc này hay không?
Trong mắt gã mang theo vẻ sợ hãi, hiển nhiên trong lòng đã sợ hãi đám cướp sa mạc này.
- Đại nhân, chúng ta cũng có ba trăm dũng sĩ.
Sở Hoan cau mày nói:
- Chẳng lẽ cướp sa mạc thực sự có can đảm ra tay với chúng ta?
- Đó đều là những kẻ liều mạng.
Tiết Hoài An khoát tay nói:
- Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, mấy xe ngựa tài vật của sứ đoàn chúng ta, đám cướp sa mạc này chưa chắc sẽ không động tâm.
Gã ghé sát tới, nói:
- Sở đại nhân, bản lĩnh của ngươi, bản quan rõ ràng, đó là nhất đẳng rồi, nhưng đám binh sĩ Cận Vệ Quân trong tay chúng ta, mặc dù là tinh binh của đế quốc, trong sa mạc chưa hẳn có thể thi triển ra bản lĩnh. Đám cướp sa mạc này quanh năm ở trên sa mạc, hết sức thích ứng với sa mạc, thủ đoạn đương nhiên rất cao, chúng ta không thể vất vả đi đến nơi này, sau đó tổn hại trong sa mạc.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cũng có thể hiểu được lo lắng của Tiết Hoài An.
Chuyện thần bí sẽ khiến lòng người sợ hãi, Tiết Hoài An là người phương nam, lần này một đường đi tới Nhạn Môn đã khốn khổ không chịu nổi, ven đường chứng kiến đã khiến tâm thần Tiết Hoài An bất an, hiện giờ mắt thấy sẽ đi vào sa mạc Kim Cổ Lan, Tiết Hoài An bất an trong lòng, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đối với Tiết Hoài An mà nói, sa mạc vốn thần bí, hơn nữa biết được trong sa mạc tồn tại cướp sa mạc uống máu thành tính giết người như ngóe, Tiết Hoài An đương nhiên sợ hãi trong lòng.
- Đại nhân, vậy ý của ngài là?
Tiết Hoài An suy nghĩ một chút, nói:
- Sở đại nhân, bản quan nghĩ hồi lâu, chúng ta cứ không đầu không đuôi tiến vào sa mạc như vậy, chỉ sợ không được, theo cách nhìn của bản quan, không bằng… !
Gã ghé sát vào nói:
- Bắt vài người Tây Lương, để họ dẫn đường. Quân đội Tây Lương xuyên qua sa mạc tới đây, lính của họ đương nhiên biết được, chúng ta bắt vài người sống tới, để họ dẫn đường, một là sẽ không đi sai đường, thứ hai họ chắc sẽ biết tránh cướp sa mạc thế nào… !
Sở Hoan lại cười nói:
- Đại nhân, điều này chỉ sợ không được. Không nói không thể bắt được người Tây Lương, cho dù bắt được, chỉ sợ cũng không dùng được gì!
- Hả!
- Đại nhân, sau khi chúng ta rời quan, lúc đi về phía tây bị chặn đường, hạ quan cảm thấy trong đó có vấn đề, rất có thể tuyến vận chuyển của Tây Lương chính là bắt đầu từ đó.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Hơn nữa hạ quan cũng thoáng biết, trong sa mạc, nhìn nơi nào cũng giống nhau, quân đội của họ tuy rằng xuyên qua sa mạc, nhưng lúc binh sĩ của họ tiến tới, mười phần sẽ không rõ ràng địa hình trong sa mạc, không phải người hàng năm đi lại trong sa mạc, sẽ rất khó hiểu được địa hình sa mạc.
- Vậy phải làm thế nào đây ?
Tiết Hoài An vội la lên.
- Đại nhân không cần lo lắng.
Sở Hoan nói:
- Lúc chúng ta ở thành Bắc Nguyên, Dư lão tướng quân đã chỉ điểm chó chúng ta rồi. Dư lão tướng quân nói cho chúng ta, ở quan ngoại có một hồ Lạc Nhạn, dường như hồ Lạc Nhạn có một đám khách lạc đà, chúng ta chỉ cần tìm được khách lạc đà, bỏ ra số tiền lớn để họ dẫn đường, nghĩ tới họ sẽ không cự tuyệt!
Tiết Hoài An ngẩn ra, cuối cùng nghĩ tới, vui vẻ nói:
- Đúng đúng đúng, hai ngày nay bản quan suy nghĩ nhiều chuyện, thiếu chút nữa quên mất việc này. Đúng, chúng ta thuê khách lạc đà dẫn đường!
Gã lập tức cau mày nói:
- Nhưng hồ Lạc Nhạn ở nơi nào? Quan ngoại này thưa thớt người, nửa này cũng không gặp một người, ai biết hồ Lạc Nhạn ở nơi nào.
- Sáng sớm hôm sau, chúng ta khởi hành, nếu gặp người đi đường nào, hỏi thăm họ một chút, nếu thật sự không được, chúng ta sẽ theo con đường này đi về phía bắc, xem có thể tìm được trên đường hay không.
Sở Hoan nói:
- Chúng ta phái ra vài người, chia ra tìm một chút, chắc có thể tìm được tung tích hồ Lạc Nhạn.
Tiết Hoài An suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đành phải như thế!
Tờ mờ sáng hôm sau sứ đoàn liền thu dọn khởi hành, trước khi đi mọi người uống đủ nước, lại rót đầy túi da lớn và thùng nước trên xe của mình.
Lúc xuất phát, sắc trời chỉ hơi sáng, mọi ngươi hành động hết sức nhanh chóng, thu dọn sửa sang hành lý lều trại đâu vào đấy, sau khi chất lên xe, tiếp tục xuất phát về phía bắc.
Bầu trời phương xa chậm rãi lộ ra sắc xanh nhạt, ráng mây phương đông sáng lóng lánh, cũng không biết qua bao lâu, mặt trời màu vàng rực rõ đã nhô lên.
Vừa mới rời quan, nhưng mọi người lại mơ hồ cảm giác được, khí trời lúc bình minh thức dậy quả thật hơi rét lạnh, ngoài Nhạn Môn Quan là một mảnh đường đất đồi núi, có sườn đất, hơn nữa tính chất và cấu tạo của đất tại quan ngại là màu vàng, khác rất lớn so với quan nội, càng đi về phía bắc, nhan sắc đất càng thêm vàng, hơn nữa bắt đầu tơi.
Trong lòng mọi người cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, chất đất càng tơi, thì đại biểu càng tới gần sa mạc, nghĩ tới mảnh đất chết chóc trong truyền thuyết ngay ở phía trước, trong lòng mỗi người trên dưới sứ đoàn đều rất khác biệt.
Trước khi sứ đoàn tiến vào sa mạc, nhiệm vụ quan trọng chính là tìm tới hồ Lạc Nhạn, thuê khách lạc đà tại hồ Lạc Nhạn dẫn đường.
Dừng lại tại một sườn núi cao, mọi người nhìn xa xa, một mảnh đất vàng mờ mịt, địa thế không ngừng nhấp nhô, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy chim nhạn bay thành hàng trên bầu trời, thậm chí có thể thấy sói đất, chung quanh một mảnh vắng lặng, không thấy bóng người.
Mặc dù có ánh mắt trời chiếu xuống, nhưng mọi người cũng không cảm thấy ấm áp, chẳng những như vậy, gió to quan ngoại nổi lên, cát mịn trên mặt đất bay lên cuồn cuộn, không cẩn thận cát kai chui vào trong mũi miệng, hết sức khó chịu, lúc này trên dưới sứ đoàn rốt cuộc hiểu được sa mạc quả thật là nơi rất đáng sợ, hiện giờ chưa tiến vào sa mạc, hoàn cảnh khí hậu tại đây đã gian khổ, thực sự đi vào sa mạc chỉ sở còn khổ hơn gấp bội.
Tạm thời nghỉ ngơi tại sườn núi cao, Sở Hoan gọi Hiên Viên Thắng Tài, để gã phái kỵ binh tìm kiếm hồ Lạc Nhạn. Lúc này Hiên Viên Thắng Tài phái ra năm mươi tên kỵ binh, năm người một đội, chia làm mười đội, phân tán tìm kiếm bốn phương tám hướng, nếu gặp đương tình huống, bắt tên lệnh lên bầu trời, sứ đoàn sẽ phái người tiếp ứng.
Năm mươi tên kỵ binh phân công nhau đi tìm, mọi người liền chờ đợi trên sườn đồi, mắt thấy thái dương chậm rãi ngã về tây, gần tới hoàng hôn, mười đội kỵ binh lục tục trở về mấy đội, hoặc là tới chỗ mênh mông bát ngạt, trông không thấy hồ nước, hoặc là gặp vách núi, chỉ có thể lui về, đều chưa phát hiện tung tích hồ Lạc Nhạn.
Tiết Hoài An nôn nóng trong lòng, đợi cho đội ngũ thứ bảy trở về, xa xa đã gào lên:
- Đại nhân, tìm được hồ Lạc Nhạn rồi, qua hướng đông, bên kia chính là hồ Lạc Nhạn!
Trên dưới sứ đoàn lập tức mừng rỡ, nếu tìm được hồ Lạc Nhạn, chậm trễ một ngày ở đây đương nhiên là đáng giá. Lại chờ giây lát, đội ngũ phía sau cũng trở về, tất cả các đội ngũ đều thuận lợi, cũng không gặp phải tình trạng gì.
Sau khi mọi người trở về, sứ đoàn lại khởi hành, do đội ngũ tìm được hồ Lạc Nhạn dẫn đường, đi thẳng về phía đông, lúc mặt trời xuống núi, qua tầng lớp sườn đất, trước mắt sáng ngời, phát hiện phía trước là một nơi cực kỳ trống trải rộng rãi, một hồ nước bóng loáng như kính xuất hiện trước mắt, phản chiếu ánh chiều tà chiếu vào trong hồ, nước hồ trong veo, sau khi rời quan đều chứng kiến cảnh thê lương, giờ phút này lại khiến mọi người cảm thấy nơi này đẹp không sao tả xiết.
Hồ Lạc Nhạn này không nhỏ, ven hồ là rất nhiều phòng xá, phần lớn chế tạo bằng đất, cũng hết sức náo nhiệt, có thể nhìn thấy rõ ràng người đến người đi, giống như một trấn nhỏ ở quan ngoại.
- Điều này cũng kỳ quái.
Tiết Hoài An khó hiểu nói:
- Khách lạc đà này là người Tần hay là người Tây Lương? Nếu là người Tần chúng ta, đại quân Tây Lương đã công phá Nhạn Môn Quan rồi, sao còn lưu lại nơi này? Nếu là người Tây Lương, cách Nhạn Môn Quan chẳng qua hơn một ngày đường, quân Tần chúng ta không thể không biết sự tồn tại của nơi này, có thể nào để người Tây Lương đặt chân tại nơi này?
Gã có vẻ rất nghi hoặc, thị trấn ven hồ Lạc Nhạn nhìn qua hiển nhiên đã có rất nhiều năm, không ngờ hai nước xung đột vẫn còn tồn tại được, đúng là kỳ lạ.
Sở Hoan cười nói:
- Bất kể là người Tây Lương hay người Tần, đều không kỳ quái. Họ tồn tại, đương nhiên có đạo lý, có lẽ người Tần có thể dùng tới họ, người Tây Lương cũng có thể dùng tới họ, cho nên họ mới có thể còn sống.
Hắn chỉ vào thị trấn kia nói:
- Họ là khách lạc đà, rất quen thuộc đối với sa mạc, ta nghĩ bởi vì nguyên nhân đó khiến họ còn sống.
- Ta thấy nơi này cũng hơn ngàn người.
Hiên Viên Thắng Tài tấm tắc kêu kỳ lạ:
- Điều kiện nơi này khắc nghiệt, họ có thể sóng sót, quả thật không dễ dàng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]