Chương trước
Chương sau
Tên mũi diều hâu vừa dứt lời, sắc mặt Tiết Hoài An cũng trở nên khó coi, lập tức hỏi:

- Ngươi là ai? Chúng ta đã thương lượng với lạc đà khách Khâu gia, bọn họ cũng đã đồng ý, không thể lật lọng.

Vẻ mặt Khâu Anh Hào cũng trở lên nghiêm túc nhưng vẫn cố giải thích:

- Các vị, vị này là sư huynh của Khâu mỗ, lạc đà khách Mã gia đương gia Mã Chính Nghĩa.

Sở Hoan nghe thấy thanh thế của mũi diều hâu cũng biết thân phân của người này không tầm thường, phía sau còn có hơn mười người lạc đà khách thậm chí trong đó còn có Tú Liên cô nương, đột nhiên gây khó xử Khâu gia bằng cái cách hưng sư động chúng như vậy e rằng ở Lạc Nhạn trấn này chỉ có lạc đà khách Mã gia mà thôi.

Chỉ có điều Mã Chính Nghĩa lúc này đột nhiên ngăn đón ở đây làm Sở Hoan có chút khó hiểu.

- Hoá ra là Mã đương gia!

Sở Hoan chắp tay cười nói”

- Trên đường đi không thể tiếp kiến thật thất lễ. Nhưng mà Khâu đương gia đã đồng ý tiếp nhận chuyến đi lần này, lạc đà khách một lời đã nói chỉ sợ là tứ mã nan truy.

Mã Chính Nghĩa lắc đầu nói:

- Y không thể cùng các ngươi đi sa mạc!

Khâu Anh Hào cuối cùng cũng nói:

- Sư huynh đây là ý gì? Việc này ta đã tiếp nhận, theo quy định của lạc đà khách huynh cũng biết là chuyện đã đồng ý thì dù trời có sập xuống cũng không thay đổi được.

Mã Chính Nghĩa thản nhiên nói:

- Ngươi muốn đi chuyến này?

- Đương nhiên.

Khâu Anh Hào dường như đang kiềm chế sự phẫn nộ của mình:

- Sư huynh, đệ muốn dẫn khách vào thôn trấn nghỉ một chút, xin các người nhường đường.

Mã Chính Nghĩa lạnh lùng nói:

- Nếu như ta không nhường?

Khâu Anh Hào mày nhăn lại, mấy tên quan lại trong sứ đoàn đứng đằng sau ngơ ngác nhìn nhau nhưng trong lòng lại cảm thấy Mã gia lạc đà khách này liệu có phải là thấy Khâu gia nhận một vụ lớn mà ghen tị không?

- Sư huynh, hôm nay tiểu đệ thật sự không hiểu ý của huynh.

Khâu Anh Hào hít vào một hơi thật sâu chậm rãi nói:

- Chúng ta đã có mấy chục năm giao tình, xưa nay cũng không có khúc mắc gì, hôm nay huynh lại muốn làm tiểu đệ khó xử?

Đúng vào lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên vọng đến từ hướng thôn trấn. Người dẫn đầu là thiếu đương gia của lạc đà khách Khâu gia Khâu Minh Đạo cùng với mười mấy người cưỡi ngựa tới quay một vòng đến bên cạnh Khâu Anh Hào, liếc nhìn Mã Chính Nghĩa rồi hạ giọng nói:

- Cha, con nghe nói bọn họ dẫn người đến nên cũng dẫn huynh đệ lại đây…Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Khâu Anh Hào cũng không nói gì chỉ nhìn Mã Chính Nghĩa, mặt vẫn tỏ vẻ bất mãn:

- Sư huynh muốn phản đối tiểu đệ thì cũng phải có lý do không thể ở đây giống như làm chuyện không minh bạch.

Mã Chính Nghĩa thần sắc âm u lắc đầu nói:

- Ta không nói lý do. Nếu ngươi vẫn kiên quyết thì chúng ta liền đoạt tiêu đi!

Đám người Sở Hoan không rõ “đoạt tiêu” là cái gì nhưng bọn lạc đà khách nghe xong thì đều tỏ vẻ hoảng sợ. Tú Liên cô nương đứng đằng sau Mã Chính Nghĩa nhíu mày giục ngựa lên sốt ruột nói:

- Cha… cha hồ đồ rồi sao?

Khâu Minh Đạo cũng vội nói với Khâu Anh Hào:

- Cha, chúng ta… chúng ta không thể đáp ứng!

- Không thể đáp ứng thì phải vứt bỏ nhãn hiệu!

Mã Chính Nghĩa thản nhiên nói:

- Chuyến đi lần này của các ngươi mất về tay Mã gia ta rồi.

Đám người Sở Hoan nghe xong trong lòng đều nghĩ lạc đà khách Mã gia quả nhiên là đến đoạt vụ làm ăn này, cảm thấy hành động của Mã Chính Nghĩa có chút quá đáng nhưng Sở Hoan lại thấy có chút gì đó kì lạ. Hai người này là sư huynh đệ cùng thôn trấn cùng sống với nhau từ xưa đến nay vẫn phải hoà thuận mới đúng. Nhưng hôm nay Mã Chính Nghĩa đến giật tiêu, thoạt nhìn mặc dù bình tĩnh nhưng cảm giác tràn đầy địch ý, hắn nhất thời cũng không thể tự lí giải được, tại sao hai nhà này lại nảy sinh khúc mắc, chỉ là cảm thấy sự việc có chút không đơn giản.

Khâu Anh Hào sắc mặt càng trở lên khó coi trầm giọng nói:

- Sư huynh, huynh rốt cuộc là có ý gì? Tiểu đệ xưa nay đối với huynh hết mực kính trọng, chưa bao giờ thất lễ, hai nhà chúng ta mấy đời giao tình hoà thuận, ta với huynh từ nhỏ sau khi cùng cùng theo sư phụ đi sa mạc thì mỗi người đều tự mình lập nghiệp cũng có chút thành tựu. Cho đến bây giờ huynh đều rất chiếu cố ta nhưng tại sao giờ lại làm chuyện này?

Hai mày gã nhíu lại:

- Đoạt tiêu tuy là quy định tổ tông nhưng không phải vạn bất đắc dĩ từ trước đến nay cũng không dùng đến, nhiều năm may ra mới xảy ra một lần. Hôm nay tại sao lại muốn cùng tiểu đệ đoạt tiêu. Chẳng lẽ tiểu đệ có khuyết điểm gì khiến huynh muốn cùng tiểu đệ sống chết giao nhau?

Sở Hoan càng nghe càng giật mình. Đoạt tiêu sao lại liên quan đến chuyện sinh tử? Hắn nhíu mày hỏi:

- Khâu đương gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Khâu Anh Hào nhìn về phía Khâu Minh Đạo, Khâu Minh Đạo đã nói với Sở Hoan:

- Sở đại nhân, đoạt tiêu là một quy tắc mà tổ tiên lạc đà khách chúng ta đã định ra.

- Quy tắc gì?

Tiết Hoài An cũng hỏi.

- Năm đó lão tổ tông đi sa mạc cũng là để phân chia thực lực cao thấp giữa mấy nhà.

Khâu Minh Đạo chậm rãi nói:

- Khi đó mạnh nhất là Lưu gia lạc đà khách, đương gia của lạc đà khách Lưu gia lúc đó chính là một nhân vật nhất đẳng trong tất cả, hiệp can nghĩa đảm cũng là tổ tiên mà lạc đà khách kính trọng nhất. Nhớ lúc đó, có một đám thương nhân từ quan nội đến, bọn họ vốn là muốn tới Trung Nguyên buôn bán hơn nữa còn mang theo mang vợ con, khi ở trong sa mạc gặp sa phỉ, đám hộ vệ đều mất mạng, khó khăn lắm mới có thể vượt qua sa mạc để vào Trung Nguyên. Ai mà biết ở quan nội bị người cướp, hang hoá còn lại không được bao nhiêu. Không còn cách nào khác phải tìm đến lạc đà khách chúng ta thuê chúng ta trở vào sa mạc nhưng mà trên người bọn họ không có nhiều ngân lượng không thể thuê lạc đà khách lớn. Bọn họ gần năm mươi người cả nam và nữ lại có trẻ nhỏ chỉ có thể thuê lạc đà khách nhỏ nhất thôn trấn là lạc đà khách Long gia.

- Lạc đà khách Long gia cộng lại không đến bốn năm người thực lực rất yếu, nhận chuyến làm ăn này hộ tống bọn họ về nhà.

Khâu Minh Đạo hiển nhiên rất rõ chuyện cũ trong thôn trấn:

- Lưu đương gia sau khi biết chuyện này liền biết rằng chỉ dựa vào thực lực Long gia căn bản không thể hộ tống những người này về an toàn cho nên đề xuất với Long đương gia rằng chuyến này để lạc đà khách Lưu gia nhận.

- Lần kinh doanh này không lớn, kỳ thật bạc kiếm được cũng không nhiều, Lưu đương gia lúc ấy cũng là có ý tốt. Năm đó Lưu gia là lạc đà khách lớn nhất nắm trong tay bốn mươi năm mươi người rất quen thuộc sa mạc. Tất cả đều là những người rất có kinh nghiệm, hơn nữa lúc đó sa phỉ đối với đám người Lưu gia cũng hết sức kiêng kỵ, không dám chọc đến, cho nên Lưu đương gia ra tay chính là muốn đưa đám người kia an toàn qua sa mạc.

Khâu Minh Đạo chậm rãi nói:

- Đám người Long gia tuy thực lực yếu nhưng lại rất bướng bỉnh, họ không nhận ra hảo ý của Lưu đương gia mà lại cho rằng Lưu đương gia xem thường họ, kiên quyết không đồng ý, nói Lưu đương gia là muốn ỷ mạnh hiếp yếu, là muốn huỷ hoại chuyện làm ăn và thanh danh của lạc đà khách Long gia.

Một gã quan viên không nhịn được buột miệng:

- Một khi đã như vậy thì mặc kệ chúng.

- Nếu là người khác thì thật sự sẽ mặc kệ.

Khâu Anh Hào cuối cùng cũng chen vào nói:

- Nhưng Lưu đương gia một lòng nghĩa hiệp nếu để mặc Long gia đi sa mạc đám người kia nhất định sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, lạc đà khách Long gia chỉ sợ cũng khó có thể trở về an toàn cho nên quyết tâm nhúng tay. Lưu đương gia đề xuất với lạc đà khách Long gia là Lưu gia sẽ lấy một phần ba số bạc thu được để đi cùng vào sa mạc, hơn nữa mười lần làm ăn sau của Lưu gia cũng sẽ xuất một phần ba ngân lượng đưa cho Long gia xem như bồi thường.

- Đây đương nhiên là chuyện tốt.

Tiết Hoài An hiểu:

- Lưu đương gia này đúng là không bình thường, với điều kiện như thế lạc đà khách Long gia đương nhiên được lợi lớn, nhất định sẽ không từ chối.

Khâu Anh Hào lắc đầu nói:

- Tiết đại nhân đoán sai rồi, đám người Long gia chính là rất cổ quái. Đối với họ bạc không quan trọng bằng thể diện. Hảo ý của Lưu đương gia y nhất thời không hiểu, chỉ thấy Lưu đương gia là ỷ mạnh hiếp yếu, là xem thường lạc đà khách Long gia, là đánh vào thể diện của họ cho nên đối với những điều kiện của Lưu đương gia y không nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Con người Long đương gia tính tình bướng bỉnh, Lưu đương gia cũng rất cứng rắn, cuối cùng muốn đoạt tiêu với Long gia. Đây cũng là lần đầu tiên đoạt tiêu của lạc đà khách chúng ta, cho đến nay đó cũng là lần đoạt tiêu duy nhất.

Tiết Hoài An khó hiểu nói:

- Nói lâu như vậy cho đến giờ bản quan cũng không hiểu rốt cuộc đoạt tiêu là chuyện như thế nào?

Mã Chính Nghĩa thản nhiên nói:

- Vị khách nhân này không cần phải vội, ta hôm nay là muốn đoạt tiêu.

Khâu Anh Hào nhìn về phía Mã Chính Nghĩa nói:

- Sư huynh năm đó Lưu gia đoạt tiêu là do lạc đà khách Long gia quá yếu, Lưu đương gia biết lạc đà khách Long gia nhất định sẽ thập tử nhất sinh.

Gã vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói:

- Nhưng hôm nay huynh đoạt tiêu, tiểu đệ không hiểu, chẳng lẽ huynh cũng cho rằng tiểu đệ cũng sẽ thập tử nhất sinh nên muốn ra tay? Tiểu đệ đi sa mạc từ năm mười lăm tuổi, ba mươi năm qua năm nào cũng đi hai ba lần? Lạc đà khách Khâu gia ta mười năm cũng đi ba mươi bảy chuyến. Tuy có mấy lần gặp sa phỉ nhưng không có lần nào làm hỏng chuyện của khách. Tiểu đệ tự hiểu sa mạc này lạc đà khách Khâu gia vẫn có thể một mình gánh được. Hôm nay huynh đoạt tiêu khiến cho tiểu đệ thật sự hổ thẹn.

Kỳ thật trong trấn Lạc Nhạn này so ra mà nói Khâu gia thậm chí còn mạnh hơn Mã gia một chút.

Mỗi nhà lạc đà khách đều có người, có thể diện của mình, nhận chuyến làm ăn của nhà khác, nhúng tay tham gia vào chắc chắn là đánh vào thể diện của chính mình.

Năm đó lạc đà khách Long gia thế yếu Lưu gia nhúng tay tham gia vào chuyện của Long gia khiến họ cảm thấy thật mất mặt, mà hiện tại trong lạc đà khách Khâu gia đứng số một số hai, Mã gia nhúng tay vào cảm thấy không có mặt mũi nào tuyệt đối không thể đồng ý.

Thực tế nhiều năm trước sau khi Lưu gia đoạt tiêu liền trở thành một quy tắc không thành, không qua quy tắc này thì ai cũng không được đi chạm vào, không dễ dàng nhúng tay vào chuyện nhà khác kết thành thù hận. Mấu chốt là Lưu gia đoạt tiêu đưa người đưa sức ra nhưng lại không đạt được lợi ích thật sự mà phía sau vẫn đưa bạc cho Long gia. Lưu gia một lòng nghĩa hiệp lại bị Long gia coi như kẻ thù, chuyện như vậy chỉ có Lưu đương gia làm được. Lạc đà khách sau đó đương nhiên không làm được những chuyện như vậy.

Đoạt tiêu dường như có lẽ đã bị các lạc đà khách quên đi nhưng hôm nay Mã gia lạc đà khách Mã Chính Nghĩa lại đột nhiên đề xuất đoạt tiêu khiến cái quy tắc gần như bị cho vào dĩ vãng lần nữa sống lại. Sứ đoàn, bao gồm cả Sở Hoan cố nhiên cảm thấy có chút khó tin. Những người trong hai nhà lạc đà khách lại càng giật mình đều không hiểu đầu óc Mã Chính Nghĩa có phải hồ đồ rồi không.

Sở Hoan thấy sắc mặt Mã Chính Nghĩa âm u, rất kiên quyết đoạt tiêu, kết cục đã định, trong lòng cảm thấy Mã Chính Nghĩa này nhất định đang có mưu đồ khác, chẳng lẽ người này đoạt tiêu thực sự không vì Khâu gia mà vì khách nhân lần này là sứ đoàn Đại Tần ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.