Mã Chính Nghĩa cũng không nói nhiều, xoay người xuống ngựa, thản nhiên nói:
- Lang Oa Tử, ngươi tới!
Rồi không hề nhìn mọi người, sải bước đi một đoạn. từ trên mặt đất chọn một hòn đá, tháo mũ da của mình nhét vào trong lồng ngực, lấy một hòn đất to không đến nắm tay đặt lên đỉnh đầu, đứng thẳng người.
Mã Tú Liên thấy phụ thân như thế, vẻ mặt lo lắng, xoay người xuống ngựa chạy tới, khóc nói:
- Cha, cha làm cái gì vậy? Người…người không nên như vậy!
Nàng giơ tay muốn lấy cục đất trên đầu Mã Chính Nghĩa xuống, y lớn tiếng quát:
- Cút ngay!
Mã Tú Liên ngẩn ra, nước mắt giàn giụa, đập một chân, xoay người đi, thấy một người trong đám lạc đà khách Mã gia xoay người xuống ngựa chậm rãi đi ra, Mã Tú Liên vừa tức vừa vội nói:
- Lang Oa Tử, ngươi dám, ngươi dám?
Nàng trừng mắt nhìn tên lạc đà khách đi ra đó.
Sở Hoan quan sát người lạc đà khách đi ra. Người này cũng không quá 20 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng lại mang lại cho người khác cảm giác cực kỳ thật thà chất phác, gã khác với người thường ở chỗ, chính là có đôi tay dài quá gối, lưng dài giống như cung tiễn, thần sắc không hề lộ vẻ sợ hãi.
Khâu Anh Hào thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất thời cũng không xuống ngựa. Mã Chính Nghĩa cao giọng nói:
- Ta đã đứng ở đây, ngươi có dám đoạt tiêu không? Nếu như ngươi không dám, chính là muốn từ bỏ tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201684/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.