Lúc Sở Hoan trở lại, thấy Mị Nương đang ngồi trên gò đất lúc nãy mình ngồi lên, hai tay chống cằm, nhìn lên bầu trời đêm, lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, tràn đầy vẻ nữ nhân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Mị Nương nghiêng đầu lại, thấy Sở Hoan trong tay quả nhiên cầm một tấm áo bông, lập tức đứng dậy, cười khanh khách nói:
- Tiểu nữ đã nói, Sở đại nhân là người tốt, ngài xem, ta không có nói sai đâu.
Sở Hoan đi tới, không lạnh không nhạt mà nói:
- Cô nương trước mặc chiếc áo bông này đi, đến khi nào không cần đến nữa, trả lại cho ta!
- Sở đại nhân thật hẹp hòi.
Liễu Mị Nương cười nói:
- Ngài đường đường là Phó sứ Đại Tần, chẳng lẽ có một chiếc áo bông cũng tiếc? Chi bằng ta dùng bạc mua lại chiếc áo bông này, ngài thấy được không?
Sở Hoan cau mày nói:
- Xem ra cô nương không cần chiếc áo bông này.
Hắn quay người làm bộ phải đi, Liễu Mị Nương lại đuổi theo vài bước, ngăn Sở Hoan lại, nhẹ nhàng dẫm chân, làm nũng nói:
- Thua ngài, một nam nhân, tại sao mới nói hai câu liền tức giận, thật không có tinh thần trượng phu gì cả.
Nàng ta một tay cầm chiếc áo bông, cười khanh khách nói:
- Được rồi, được rồi, đợi qua sa mạc, ta sẽ trả lại ngài chiếc áo bông này là được.
Đôi mắt đẹp của nàng lay động, ngay trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan có thể thấy trong ánh mắt sau tấm lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201678/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.