Sở Hoan nghe vậy, buông không được mà nắm cũng không xong, nhìn nữ nhân đôi mặt giống như hồ li, lạnh lùng nói:
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi rốt cuộc là ai?
Mị Nương đôi mắt lay chuyển, cười nói:
- Sở đại nhân không phải biết mà còn hỏi sao? Tiểu nữ đương nhiên là một nữ nhân, chẳng lẽ ngài nhìn không ra?
Cái lưỡi nàng ta thơm tho mà như rắn độc, liếm đôi môi đỏ mọng cực kì mê hoặc, lại ưỡn ngực, cười quyến rũ nói:
- Sở đại nhân nhìn kỹ lại đi, nhất định có thể nhìn ra một nữ nhân… Nếu như vậy cũng nhìn không ra, Sở đại nhân còn muốn nhìn như thế nào?
- Đừng vội khoe khoang…
Thấy bộ dạng động tình của Liễu Mị Nương, trong lòng Sở Hoan không kìm được nhảy thót lên một cái, , mặt vẫn rất lạnh:
- Bản quan nghi ngờ lai lịch của ngươi, ngươi tại sao sớm không đi muộn không đi, lại cố tình chọn đi sa mạc cùng chúng ta?
Mị Nương giả bộ kinh ngạc nói:
- Sở đại nhân đúng là vô lý, sa mạc rộng lớn này chẳng lẽ chỉ có các người được đi còn dân thường bọn ta không được đi sao? Tại sao các người sớm không đi muộn không đi, sao lại chọn ngày đi cùng Mị Nương ta?
Nàng đảo đôi mắt đẹp, cắn đôi môi đỏ, õng ẹo nói:
- Có phải Sở đại nhân ngầm điều tra hành trình của Mị Nương nên mới cố ý cùng đi?
- Nhàm chán!
Sở Hoan hừ lạnh một tiếng.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201677/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.