Lục Thế Huân lừ mắt nhìn Sở Hoan, rồi mới quay sang Lâm Đại Nhi mỉm cười nói:
- Lâm cô nương, thương thế của cô thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Ta có sẵn thuốc trị thương ở đây, ta sẽ giúp cô rịt thuốc.
Lâm Đại Nhi quay sang nhìn Lục Thế Huân lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Rồi nàng hỏi tiếp:
- Lục thiếu gia, đây là đâu?
- Vẫn còn ở Lục viên.
Lục Thế Huân cười nói:
- Tuy nhiên… đám quan binh kia không ai biết chúng ta ở đây.
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Bọn chúng sẽ tra ra chỗ này thôi.
- Cô yên tâm.
Lục Thế Huân đến gần bên giường nhíu mày nói:
- Cho dù bọn chúng tìm được, cùng lắm là biết cách mở được cửa đá kia thôi, không thể nào biết dưới này còn có mật thất. Ta không mở cơ quan, bọn chúng không có cách nào biết.
Sở Hoan nghe thấy thế cũng không khỏi cảm thấy bội phục sự xảo trá của Lục gia.
Cho dù quan binh tìm được cửa vào địa đạo ở Nhân Uân thính nhưng nhiều lắm cũng sẽ gặp được cánh cửa đá kia là hết. Lúc trước, khi Sở Hoan thấy cánh cửa đá, cũng chỉ cho là Lục Thế Huân mở cửa đào tẩu, không thể nghĩ bên cạnh cửa đá lại còn có cơ quan. Mà mặt đất dưới cơ quan còn có mật thất. Mật thất này chỉ có người của Lục gia mới có thể khống chế.
Hắn nhớ rõ, khi hắn quan sát cửa đá cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200957/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.