Sở Hoan nhắm mắt lại không thèm nhìn gã.
Lục Thế Huân thấy vậy thì cười lạnh:
- Lão tử nói chuyện với ngươi mà ngươi điếc hay sao?
- Không nghe thì sao?
Sở Hoan vẫn nhắm mắt:
- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Nếu lão gia của ngươi còn chưa chết thì ta có thể nói với hắn một vài câu.
Lục Thế Huân nổi giận:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Sở Hoan nói hết sức thản nhiên:
- Ngươi chỉ là một tên tiểu tốt lệ thuộc Thiên Môn đạo, còn chưa được coi là một tiểu đầu mục. Ngay cả Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất hùng của Thiên Môn đạo còn chết trong tay của ta thì ngươi lấy đâu ra tư cách nói chuyện với ta?
Hắn nở nụ cười thản nhiên:
- Mộc Tướng quân và ngươi đều xuất thân từ tam thập lục gia, nhưng y thì có thể trở thành một trong Tướng đạo Thất Hùng còn ngươi thì ngay cả cái cái rắm cũng chẳng thành vậy mà còn ở đây diễu võ giương oai. Lục Thế Huân! Bản quan thật sự đau lòng thay cho ngươi.
Lục Thế Huân bị mất mặt nổi khùng, mắng:
- Ngươi nói thối lắm. Không có Lục gia của ta, Mộc Tướng quân dám khởi sự ở Thái Nguyên hay sao? Lão tử chỉ không muốn có hư danh mà thôi.
- A?
Sở Hoan nở nụ cười khinh miệt:
- Thật ra bản quan có thể hiểu được, lần trước các ngươi mượn cơ hội vận lượng tới Thái Nguyên là muốn chuẩn bị lương thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200956/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.