Chương trước
Chương sau
Tuy Dịch Cốc Tư tính tình nóng nảy, nhưng dù sao cũng không phải kẻ lỗ mãng. Gã thấy Sở Hoan có vẻ như không hề nói dối, lập tức nhíu mày, nhìn lầu trúc phía xa xa, lúc này bên trong vẫn còn ánh lửa. Dịch Cốc Tư suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Thực sự là có người hạ độc các ngươi?

Sở Hoan nói:

- Trong lầu trà, có một người bị đồng bọn giết người diệt khẩu, Dịch Động chủ nếu không tin, cứ việc đi xem.

Dịch Cốc Tư thấy vẻ mặt Sở Hoan thành khẩn, như thoáng có chút suy nghĩ. Bên cạnh đã có người nói:

- Động chủ, người quan phủ mưu ma chước quỷ, chúng ta không nên tin lời bọn họ.

Dịch Cốc Tư giơ tay ra hiệu thuộc hạ không cần nhiều lời. Sở Hoan cũng đã nói:

- Dịch Động chủ, ngươi nói quan phủ nhè đúng lúc này ra tay với Quỷ Phương, không thấy là thiếu lý lẽ sao? An Ấp vừa trải qua một trận chiến, hiện tại, điều mà triều đình muốn thấy nhất là thiên hạ thái bình. Hy vọng nhìn An Ấp loạn trở lại, không phải là triều đình mà là người có rắp tâm khác. Dịch Động chủ, cho dù ngươi cho rằng triều đình muốn hãm hại Quỷ Phương, ngươi cảm thấy, quan phủ có ngu xuẩn khơi mào chiến sự vào lúc này không?

- Tâm tư của các ngươi, ai có thể rõ ràng?

Giọng Dịch Cốc Tư vẫn như cũ, cực kỳ lãnh đạm. Ánh mắt gã nhìn về phía lầu trúc, do dự một chút, rốt cuộc đi về phía lầu trúc bên kia.

Mấy người Hiên Viên Thắng Tài nhìn Sở Hoan. Sở Hoan ra hiệu mọi người tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn đi theo Dịch Cốc Tư, giữ khoảng cách không quá xa.

Dịch Cốc Tư đi lên lầu trúc. Sở Hoan theo sát phía sau. Hiên Viên Thắng Tài và người Quỷ Phương cũng đã đuổi kịp. Dịch Cốc Tư quay đầu lại nói:

- Có muốn lên không?

Gã nhìn Sở Hoan, rồi không nói gì thêm.

Hai người cùng nhau đi vào lầu trúc. Dịch Cốc Tư nhìn vào phía bên trong, quả nhiên nhìn thấy có thi thể nằm úp sấp trong góc tường. Vết máu trên sàn nhà đã khô, vừa vào trong nhà, đã nghe thấy mùi máu tanh xộc lên mũi.

Dịch Cốc Tư đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn lớn có bày biện chén trà. Nước trà đã lạnh. Gã đi tới gần, lấy từ trong người ra một cái ngân châm, quấy vào chén, rất nhanh ngân châm liền biến sắc. Dịch Cốc Tư nhíu mày. Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Bọn họ tuyên bố là Động chủ dặn trước khi lên núi thì ở trong này uống trà cho ấm người lên đã. Nhập gia tùy tục, chúng ta không cự tuyệt. Cho nên vào uống trà. Chỉ có điều thấy bọn họ không hiểu trà đạo nên mới nghi ngờ.

Dịch Cốc Tư cau mày:

- Bọn họ có bao nhiêu người?

- Chờ dưới chân núi có bốn người.

Sở Hoan đáp:

- Bọn họ nói phụng mệnh Dịch Động chủ, đứng ở dưới núi chờ chúng ta.

Dịch Cốc Tư lắc đầu:

- Ta không phái người chờ các ngươi. Hơn nữa, ta cũng không biết các ngươi tới.

Vẻ mặt Sở Hoan bắt đầu nghiêm trọng hẳn lên:

- Lúc chúng ta lên đến lầu trúc, bọn họ nói Dịch Động chủ muốn chúng ta chờ đây, và thưởng trà. Trong lầu trúc, có hai người khác đang đợi, quả thật có chuẩn bị sẵn nước trà, chứng tỏ bọn họ biết bọn ta sẽ đến.

Dịch Cốc Tư ngẫm một chút, rồi hỏi:

- Ngươi xác định bọn họ đều là Quỷ Phương nhân?

- Dung mạo thì giống.

Sở Hoan gật đầu:

- Nhưng ta cũng không biết có phải là tộc nhân của Dịch Động chủ hay không?

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

- Chúng ta phát hiện bọn họ có sơ hở, lập tức động thủ. Bọn họ nhanh chóng chạy trốn, chúng ta chỉ bắt được một người, nhưng người này lại bị đồng bọn diệt khẩu. Trà nhân chân chính, chúng ta đã tìm thấy thi thể ở bên cạnh lầu.

Dịch Cốc Tư nhìn thi thể kia, nghĩ một chút rồi bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, định lật thi thể lên, bỗng nghe Sở Hoan trầm giọng nói:

- Động chủ cẩn thận.

Dịch Cốc Tư đang ngơ ngác thì đúng lúc ấy, thi thể đang nằm trong vũng máu đột nhiên bật dậy, tốc độ cực nhanh, xoay người như chớp, một cây chủy thủ đã như thiểm điện đâm vào yết hầu Dịch Cốc Tư.

Dịch Cốc Tư hiền nhiên không ngờ người chết sống lại, đang lúc kinh ngạc không kịp có phản ứng gì.

Hiển nhiên chủy thù nhằm vào yết hầu của Dịch Cốc Tư. Dịch Cốc Tư cảm giác cơ thể của mình như căng lên, lập tức thấy thân hình bị kéo mạnh về phía sau.

Thân hình gã vốn khôi ngô tráng kiện, nhưng vẫn bị kéo mạnh về sau, chính nhờ thế mà Dịch Cốc Tư tránh thoát một kích. Không đợi Dịch Cốc Tư kịp phản ứng, từ phía sau gã, một bóng người nhảy vọt ra, chính là Sở Hoan.

Lúc này, Sở Hoan đã chụm ba ngón tay lại thành Cực Lạc đao pháp, chặt mạnh vào tay tử thi vừa sống lại kia. Thích khách kia đâm hụt, dường như đã biết mình đánh mất cơ hội, không dám ham chiến, xoay người nhảy vọt qua cửa sổ như một con rái cá, chạy trốn ra ngoài.

Sở Hoan tới bên cánh cửa cũng không đuổi theo, nhìn thấy thích khách kia rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Dịch Cốc Tư rốt cuộc cũng đã kịp phản ứng, lật đật chạy tới, nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Bên ngoài yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi ù ù.

- Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?

Từ sau vọng đến tiếng nói. Dịch Cốc Tư quay người nhìn lại, chỉ thấy từ bên ngoài xông vào mấy người. Đi trước chính là Hiên Viên Thắng Tài. Theo sau Cừu Như Huyết đội nón tre. Cũng có hai gã Quỷ Phương xách đao xông vào theo.

Quỷ Phương nhân thấy Dịch Cốc Tư sắc mặt không tốt, vội đi đến, cẩn thận hỏi:

- Động chủ, ngài sao thế?

Dịch Cốc Tư lắc đầu, nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt nhảy lên hai cái, thu đao lại, chắp tay trước ngực nói:

- Sở đại nhân, ta…

Lúc này Sở Hoan đã xoay người lại, cười cười. Dịch Cốc Tư thở dài:

- Sở đại nhân, nếu không phải ngươi xuất thủ, máu tươi của ta đã đổ rồi.

Sở Hoan nghiêm nghị:

- Tuy rằng thích khách giả dạng người chết, nhưng ta nhớ thi thể lúc trước, chân trái gấp sát hơn, hơn nữa, người này có vẻ như cao hơn thi thể lúc trước một chút. Nếu Động chủ bị giết, chúng ta sẽ càng hiểu nhầm nhau hơn.

- Đại nhân, xảy ra chuyện gì?

Hiên Viên Thắng Tài đã bước lên nhíu mày hỏi. Gã nhìn trái nhìn phải, thấy thi thể trên mặt đất đã không cánh mà bay:

- Thi thể này đi đâu rồi?

- Có người đã thay mận đổi đào, giả trang thi thể muốn tiếp tục ám sát.

Sở Hoan cười lạnh:

- May mắn là đã không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên, thích khách đã chạy thoát.

- Chạy thoát?

Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt tay nói:

- Đi hướng nào? Mạt tướng đuổi theo.

Sở Hoan lắc đầu, nhìn về phía Dịch Cốc Tư, thành khẩn nói:

- Dịch Động chủ, việc cấp bách là phải tìm được lão Quỷ chủ. Đám người này ở đây châm ngòi ly gián, ta nghĩ lão Quỷ chủ lúc này đang ở trong tay bọn họ.

Dịch Cốc Tư lập tức nói:

- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tìm thấy Quỷ chủ.

Gã quay sang người bên cạnh nói:

- Trở về trại, nói với tất cả nam nhân, những người đó khẳng định còn trốn trên núi, ta không tin không tìm thấy bọn họ.

Sở Hoan lập tức nói:

- Đợi đã!

Dịch Cốc Tư ngơ ngác. Sở Hoan đã thấp giọng nói:

- Động chủ, đỉnh Ngốc Nham địa thế hiểm yếu. Hơn nữa, đều là núi rừng, đêm đã khuya thế này, chúng ta có hành động bọn họ sẽ biết ngay. Nhưng hành tung của bọn họ chúng ta lại không hề biết gì. Ta ở ngoài sáng địch trong tối, nếu như triệu tập nhân sự lục soát, chỉ sợ chưa kịp bắt đầu, bọn họ đã chạy ra khỏi Đại Kỳ Mông sơn rồi.

Dịch Cốc Tư cau mày:

- Vậy phải làm thế nào?

- Đám người này đã cố ý ly gian, liên tục thất bại chắc chắn sẽ không cam lòng.

Sở Hoan hạ giọng:

- Chỉ cần không kinh động bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ tiếp tục trốn trong núi, chờ đợi thời cơ.

Hắn như thoáng có chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng nói tiếp:

- Động chủ, ta có cách này, có thể thử một lần.

Thích khách giả dạng làm thi thể ám sát không thành nhảy qua cửa sổ chạy trốn, ở trong núi rừng, đi lại nhanh nhẹn. Gã đi một hồi, thấy từ gốc cây phía trước có mấy người đi ra, thích khách dừng lại, dường như sợ hãi có người đuổi theo phía sau, quay đầu nhìn, xác định không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chào những người kia. Có người đã hỏi:

- Tam ca, thành công không?

Thích khách thất vọng nói:

- Sai một ly, nếu không phải họ Sở nhanh tay có lẽ đã thành công.

Mấy người đều tỏ ra thất vọng.

- Tiếp theo làm sao đây?

Có người hỏi tiếp:

- Hai lần chúng ta đều sẩy ta, bọn họ tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác, muốn tìm cơ hội khác khó khăn hơn nhiều.

Thích khách Tam ca nắm chặt tay, vẻ mặt không cam lòng:

- Ta đã liều mạng đánh cuộc, đợi khi bọn họ vào kiểm tra thi thể, bất kể là đâm trúng họ Sở hay Dịch Cốc Tư cũng nên chuyện, chỉ tiếc…

Gã lắc đầu ảo não rồi khua tay:

- Thôi, tiếp theo nên làm gì? Hay là đi hỏi ý Thiếu gia?

Gã phân phó đồng bọn:

- Hai người các ngươi đợi ở đây, xem bọn họ có đuổi theo hay không? Chúng ta sẽ đi trước, xác định bọn họ không đuổi theo, thì đến chỗ kia tập hợp.

Hai người đồng ý. Tam ca dẫn mấy người khác nhanh chóng đi vào núi. Đi được một hồi, liền tới một khóm cây, bụi gai đã khô héo chất đống một chỗ. Tam ca bước lên học tiếng mèo kêu, bên trong có người nói:

- Thiên Môn sơ khai…

Tam ca lên tiếng:

- Lão Quân hàng thế.

Khóm bụi gai lập tức xê dịch, rất nhanh, lộ ra một khe hở, mặt sau đúng là một cửa động. Tam ca dẫn mấy người đi vào, lại dùng bụi gai lấp cửa động lại, cẩn thận xem xét xem còn để trống lỗ hổng nào không?

Vào cửa động, đi tầm mười bước, mấy người liền cong lưng quẹo vào lối đi bên trái, lại đi tầm chục bước, thấy có một sơn động mở cửa, bên trong có đốt đèn dầu, có vẻ rất âm trầm. Một người ngồi cạnh đèn dầu, ánh sáng nhảy nhót, khiến cái bóng của người này in trên vách núi nhìn vặn vẹo hết sức quỷ dị.

Tam ca nhẹ nhàng bước lên, cận thẩn nói:

- Thiếu gia…

Vẻ mặt gã hết sức cung kính. Người nọ ngước lên, nhìn Tam ca cau mày:

- Thất thủ rồi?

Tam ca có chút lúng túng nói:

- Thiếu chút nữa thì thành công…

Thiếu gia cau mày:

- Xem ta chúng ta kém may mắn thật rồi.

Trong sơn động này, ngoài trừ vị thiếu gia, còn có hai gã tráng niên khác cầm đao trong tay, đứng ở góc sơn động. Còn có hai người bị trói chặt tay chân, bịt miệng. Chính là Quỷ chủ Quỷ Phương Hách Khê Cốc và con trai Hách Cốt.

Cha con Hách Khê Cốc mệt mỏi nhắm mắt lại, nhìn qua có chút hốc hác khốn khổ.

- Dịch Cốc Tư là đồ nhút nhát.

Tam ca ngồi xuống trước mặt thiếu gia, ảo não nói:

- Gặp Sở Hoan, không ngờ không dám đánh, mất nửa ngày đấu võ mồm, họ Sở cũng thật kiên nhẫn, Dịch Cốc Tư ăn nói ngông cuồng thế mà hắn vẫn nhịn được.

Thiếu gia cười lạnh:

- Mộc Tướng quân còn bại trong tay họ Sở, ngươi nghĩ rằng hắn là hạng người hời hợt? Nhưng đúng là không ngờ ngay cả Dịch Cốc Tư hắn cũng kiềm chế được.

Tam ca cau mày:

- Thiếu gia, bọn họ không có ai chết, xem ra muốn châm ngòi bọn họ giết nhau, không thành rồi. Thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

- Mấy người Quỷ Phương đã xử lý thỏa đáng hết chưa?

Tam ca lập tức nói:

- Thiếu gia yên tâm, đã cho bọn họ quy thiên.

Gã cười châm chọc:

- Quỷ Phương tham tiền như mạng sống, bọn họ vẫn chờ tiền thưởng, chúng ta tặng cho họ cây đao…

- Bản tính con người vốn ác.

Thiếu gia ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn dầu, gương mặt gã dị thường âm u lạnh lẽo:

- Quỷ Phương cũng là người, muốn mua chuộc vài người trong bọn họ, thật sự dễ dàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.