Sau khi Sở Hoan rời khỏi phòng Đỗ Phụ Công, lại đi thăm Tố Nương. Tố Nương còn đang ngủ say, Như Liên chiếu cố trong phòng, vẫn luôn chắp tay trước ngực tụng kinh, cầu phúc cho Tố Nương.
Sở Hoan trông thấy thân thể Tố Nương không còn run rẩy, cũng không đổ mồ hôi, trong lòng đã nhẹ nhàng rất nhiều.
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng hắn vẫn không ngủ được. Vốn hắn cũng không định ở lại huyện thành Bắc Nguyên lâu, chẳng qua Ngô Phong đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn chuẩn bị ở lại huyện Bắc Nguyên thêm mấy ngày, thứ nhất là để Tố Nương có thể tĩnh dưỡng thật tốt hai ngày, quan trọng nhất là Sở Hoan muốn lấy được phương pháp chống đỡ bệnh dịch.
Ngô Phong xuất hiện ở huyện Bắc Nguyên, nếu như sau lưng có cao nhân, như vậy đương nhiên cũng ở gần huyện Bắc Nguyên, thậm chí nói không chừng ngay trong thành Bắc Nguyên.
Đỗ Phụ Công nói vị cao nhân kia rất có thể là bạn không phải địch, có lẽ sẽ tìm thời cơ đến gặp Sở Hoan. Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không thể xác định đối phương sẽ đến gặp gỡ mình lúc nào.
Bệnh hiểm nghèo như lửa, Sở Hoan thân là Tổng đốc Tây Quan, gánh vác hưng suy của Tây Quan Đạo, thậm chí hắn cảm thấy được bệnh dịch này chính là khảo nghiệm đầu tiên của ông trời khi mình vào Tây Quan.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, mình tới Tây Quan đảm nhiệm Tổng đốc, không biết có bao nhiêu người ngoài sáng trong tối chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200743/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.