Hàn Anh cảm kích trong lòng sự tín nhiệm của Sở Hoan, nhưng cũng biết trấn thủ Hạ Châu không phải tầm thường, gã chắp tay nói:
- Sở Đốc, vốn phân phó của ngài, mạt tướng không dám chống lại, chỉ là... mạt tướng tài sơ học thiển, chỉ sợ khó mà đảm đương nhiệm vụ này!
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Hàn Thiên tướng khiêm tốn rồi, ngươi là Đại tướng một mình đảm đương một phía, lần này bình định Hạ Châu, ngươi lãnh binh có phương pháp, bản Đốc xem trong mắt, trách nhiệm trấn thủ Hạ Châu, ngoài ngươi ra không còn ai khác.
Hắn vỗ vai Hàn Anh, cười nói:
- Hạ Châu chính là yếu địa, bắc giáp Kim Châu, đông giáp Hạ Châu, nam còn giáp giới Sa Châu Thiên Sơn Đạo, quả thực là yếu địa chiến lược, ta chỉ mong ngươi không phụ kỳ vọng của ta, có thể thủ vững Hạ Châu, ổn định dân chúng.
Hàn Anh hơi do dự, rốt cuộc nói:
- Sở Đốc đã tín nhiệm như vậy, mạt tướng thề sống chết cống hiến, nhất định dốc toàn lực trấn thủ Hạ Châu, người còn thành còn, thành phá người vong!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Không cần nói những lời không tốt này. Hàn Thiên tướng, ngươi vốn là Thiên tướng Chấn Tự Doanh, nhưng Tốn Tự Doanh không thể lưu lại đây, bản Đốc lưu lại cho ngươi 1000 binh mã, còn mấy ngàn hàng binh Tốn Tự Doanh, bản Đốc để ngươi biên chế Tốn Tự Doanh lại một lần nữa, binh mã Chấn Tự Doanh lưu lại và hàng binh Tốn Tự Doanh giao cho ngươi thống lĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200445/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.