Hà Khôi cười lạnh, quay đầu lại, cũng không nói gì.
Sở Hoan đi đến cạnh bàn, ngồi xuống, trên bàn có trà, Sở Hoan tự rót một chén, đưa cho Hà Khôi, bình tĩnh nói:
- Mấy ngày liền mệt nhọc, chắc là miệng đắng lưỡi khô, trong lòng ông sợ rằng có rất nhiều lời muốn nói, thấm giọng trước rồi nói được không?
- Với ngươi thì có gì để nói?
Hà Khôi hừ lạnh một tiếng, lườm Sở Hoan một cái, nói:
- Nếu không phải Hồ Tông Mậu quá mức ngu xuẩn, chỉ sợ ngươi bây giờ cũng không dễ sống.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta làm việc, không xem quá trình, mà chỉ xem kết quả. Người thắng cuộc là ta, cho nên có một số việc, cũng không cần nhiều lời.
Hà Khôi lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Đã không cần nhiều lời, ngươi cần gì phải đến gặp ta?
- Vì có người còn chưa tỉnh mộng, nên ta cảm thấy phải đánh thức ông ta.
Sở Hoan thở dài:
- Tâm tư của ông, ta rất hiểu, phản lại Đại Tần, thay đổi triều đại...Chỉ tiếc ông học đủ thi thư, nhưng lại là người cổ hủ không chịu nổi.
Hà Khôi bị một câu của Sở Hoan nói toạc tâm tư, ngược lại hơi giật mình, trầm giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Chắc là ông biết đạo Thiên Môn.
Sở Hoan rót cho mình một chén trà, thưởng thức một ngụm, chậm rãi nói:
- Theo ta biết, trong đạo Thiên Môn có không ít người là tàn dư của đạo Thái Bình lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200442/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.